Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁI TIM MỸ NHÂN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:54:20
3

Ta cầm lấy cái đùi gà còn lại trong bát rồi đổ hết cơm và thịt cá xuống đất cho Đại Hoa ăn.

Ta không ăn được cá, nếu ăn vào khắp người sẽ nổi mẩn đỏ.

Hồi nhỏ, vì quá đói nên ta đã từng xuống sông bắt cá.

Vất vả lắm mới bắt được một con cá nhỏ, ta vội nướng nó lên. Ai ngờ, vừa ăn một miếng, cả người ta lập tức nổi đầy mẩn đỏ, đ/a/u đ/ớ/n suốt mấy ngày liền.

Dường như ông trời thật sự không thích ta.

Đến cả chút thịt cá ít ỏi mà ta có thể tự kiếm được cũng chẳng thể ăn.

Vì không có thịt để ăn, lại còn phải làm việc nặng nhọc suốt ngày khiến ta càng lớn càng còi cọc, thậm chí còn thấp hơn bờ vai của Phương Tâm Nguyệt.

Trong khi nàng ta dần trở thành một đại mỹ nhân yểu điệu thướt tha, ta lại trông như một bà lão còng lưng gầy gò, khô héo.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=2]


Nhưng ta vẫn tiếp tục bắt cá rồi đem tất cả cho Đại Hoa ăn.

Ta nuôi nó béo tròn, giống như đang nuôi chính mình vậy.

Ta c/ắ/n từng miếng đùi gà lớn, vội vàng n/u/o/t xuống.

Nước mắt rơi trên miếng thịt gà, mang theo dư vị mặn chát.

Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua ta được ăn thịt.

Thơm quá.

Nhưng tại sao... trong lòng lại khó chịu đến thế.

Miếng thịt gà mắc nghẹn trong cổ họng, ta cố gắng mãi mà vẫn không thể n/u/o/t xuống nhưng cũng chẳng nỡ nhả ra.

Đại Hoa không ngừng lấy đầu dụi vào người ta, c/ắ/n vào ống quần ta rồi vừa kéo vừa giật.

Ta cố hết sức n/u/o/t xuống rồi ném nửa chiếc đùi gà còn lại xuống đất:

"Được rồi, cho ngươi hết đấy."

Đại Hoa ủ rũ cúi đầu, dùng một chân đá văng chiếc đùi gà xuống hồ, sau đó lặng lẽ nằm rạp xuống bên chân ta.

Ta xoa xoa cái đầu trọc lốc của nó, cố gắng tỏ vẻ nhẹ nhõm:

"Không sao, ta vốn đã đoán được từ lâu rồi."

"Khi ấy, hắn nói những lời đó là vì mắt hắn bị mù. Giờ mắt hắn đã khỏi rồi, đương nhiên sẽ không còn cần ta nữa."

Lẽ ra, ta nên hiểu ra điều này từ sớm.

Vậy nên, đừng đau lòng như thế nữa.

4

Tần gia là nhà giàu có nhất vùng này nên hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng.

Ta đang co ro ngồi trước căn nhà nhỏ rách nát của mình để phơi thảo dược thì Chung mập mạp bất chợt chạy đến rồi hét lên:

"Đ/ồ x/ấ/u x/í, muội muội ngươi thành thân rồi đấy, ngươi không đi uống r/u/o/u mừng à?"

Ta chỉ lặng lẽ dàn đều thảo dược ra, lạnh giọng đáp:

"Không đi."

Cậu ta kéo ta dậy một cách thô lỗ:

"Trên đời này ta chưa từng thấy ai ngốc như ngươi! Hôm nay Tần gia tuyên bố rồi, dù không có tiền mừng cũng có thể ăn uống thoải mái!"

"Đi thôi, ăn một bữa no nê nào!"

Chung mập mạp quá khỏe khiến ta không thể giãy ra được, chỉ có thể lảo đảo đi theo cậu ta đến Tần gia.

Đại Hoa loạng choạng đuổi theo, thở hồng hộc chạy theo phía sau.

Đúng lúc đó, kiệu hoa dừng ngay trước cổng.

Tần Huyền mặc hỷ phục màu đỏ thẫm, cúi người vén rèm kiệu rồi đưa tay nắm lấy tay tân nương.

Đám đông xôn xao bàn tán.

"Nhìn dáng người tân nương này đi, không cần nhìn mặt cũng biết đây là một mỹ nhân yểu điệu thướt tha. Thật sự rất xứng đôi với Tần công tử!"

"Đúng vậy, chỉ là đôi tay này và thân hình uyển chuyển ấy có vẻ không ăn nhập lắm. Nếu nàng ấy có đôi tay mảnh mai trắng nõn thì càng tuyệt vời hơn."

"…"

Từ trước đến nay, mười ngón tay của Phương Tâm Nguyệt còn chưa từng phải chạm vào nước lạnh, bàn tay trước kia của nàng ta thật sự vừa trắng trẻo vừa mịn màng.

Nhưng để giả mạo ta, nàng ta đã cố tình liên tục làm mấy công việc nặng nhọc khiến bàn tay mịn màng ngày ấy đầy vết chai sần.

Sau khi được Tần Huyền tin tưởng, nàng ta từng đắc ý khoe khoang với ta:

"Ngươi xem tay ta này, có giống tay ngươi không? Cũng thô ráp, xấu xí và khiến người khác buồn nôn."

"Nhưng không sao cả, huynh ấy nói sau khi ta gả sang đó sẽ cưng chiều ta gấp trăm ngàn lần, không để ta phải động tay vào bất cứ việc gì nữa."

Trước đây, khi mắt Tần Huyền vẫn chưa khỏi, ta là người thay thuốc cho hắn.

Lúc đôi tay thô ráp của ta chạm lên khuôn mặt hắn.

Hắn đau lòng nói:

"Một cô nương nhà lành mà bàn tay lại thô ráp thế này sao."

Ta thản nhiên cười:

"Không sao, có vết chai rồi thì khi làm việc sẽ không còn đau nữa!"

Tần Huyền nắm chặt tay ta, nghiêm túc hứa hẹn:

"Sau này ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa."

"…"

Thời gian trôi qua, cảnh vật đổi thay, lòng người cũng khác.

Hắn đã thực hiện lời hứa của mình, chỉ là… không phải với ta.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận