Ta gần như chết lặng.
Thì ra, hắn không phải không hiểu gì cả.
Ta đã dứt khoát buông bỏ hắn, vất vả lắm mới có thể sống cuộc đời của chính mình. Thế mà hắn lại hoài niệm cái "tốt đẹp" ta từng dốc hết tâm sức vì hắn, chẳng thèm để tâm đến người đang vì hắn mà ôm bụng chịu đựng khổ sở.
Đúng rồi, từ trước đến nay hắn vốn chỉ yêu chính bản thân mình, làm sao có thể thật lòng với người khác?
Ta nhìn khuôn mặt anh tuấn ấy, thấy thần sắc hắn vỡ vụn mà thê lương, trong lòng khẽ nhói, vươn tay ra theo bản năng.
Nhưng ngay giây sau, một tiếng tát thanh thúy vang lên, chỉ một cái đã đánh hắn ngã nhào xuống đất.
"Lâm Dục Dương, ngươi thật khiến ta buồn nôn."
"Kiếp trước gả cho ngươi là sai lầm lớn nhất đời ta. Ngươi đã mất hết lương tâm, không xứng làm người!"
"Cút đi, đừng bao giờ để ta nhìn thấy ngươi nữa!"
Việc Lâm Dục Dương bị hộ viện nhà ta đuổi ra khỏi cửa phủ rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, khiến người người bàn tán xôn xao.
Tính tình hắn vốn kiêu ngạo, đối nhân xử thế vụng về, hoàn toàn không hiểu danh tiếng đối với thế gia như chúng ta quan trọng đến nhường nào, chỉ biết nhốt mình trong phòng vẽ tranh, chẳng bận tâm đến những chuyện bên ngoài.
Lâm gia cũng hết cách, phu nhân nhà họ thậm chí vì tức giận con trai mà bạc trắng tóc chỉ sau một đêm, nhiều lần phái người tới cầu xin ta khuyên giải, song đều bị ta khéo léo từ chối.
Ta còn đang bận rộn chuẩn bị hôn thư và lo liệu chuyện đại hôn, đâu có tâm trí để bận lòng vì một kẻ ngu xuẩn như vậy?
Cố Châu Kiều cũng hết lòng ủng hộ quyết định của ta, đến cả Lưu thúc xưa nay luôn thuận theo ta cùng song thân mẫu phụ cũng không khỏi trố mắt kinh ngạc, không tiếc lời trêu chọc hai chúng ta.
Tất nhiên để bồi đắp tình cảm, ta và chàng cũng thường xuyên ra ngoài du ngoạn thưởng ngoạn.
Một tiệm đồ cổ quen biết tìm được bức họa do Mặc đại gia , một thi nhân Tây Vực danh tiếng đích thân đề bút, đem ra làm vật phẩm đấu giá từ thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-thanh-phong&chuong=6]
Khi ấy, ta, Cố Châu Kiều và Mặc đại gia đang nhàn nhã ngồi trong nhã gian thưởng thức từng món đấu giá.
Nhờ tiếng tăm của Mặc đại gia, lần này có không ít quan viên quyền quý đích thân đến tham dự.
Có điều, ta và hai người họ đều chẳng mấy hứng thú với những thứ vàng son ngọc ngà này, đến đây chẳng qua chỉ để trốn tránh mấy vị trưởng bối lắm điều mà thôi.
Cho đến khi Lâm Dục Dương đẩy cửa bước vào, không khí vui vẻ giữa chúng ta lập tức đóng băng.
Hắn tiều tụy hẳn đi, cả người hao gầy thảm hại.
Lúc này hắn đang ôm lấy một chuỗi trân châu vừa đấu giá được, hai mắt mong ngóng nhìn ta.
...Tên điên mất hết nhân tính này.
Ta rủa thầm trong bụng, nhắm mắt đầy chán ghét, nhưng ngay giây sau, một tiếng thét bén nhọn và oán độc xé rách bầu không khí.
"Vân Thanh Phong, đồ tiện nhân lẳng lơ kia!!!"
"Sao ngươi dám quyến rũ phu quân của ta?!"
Nàng ta trừng mắt như một con thú bị dồn đến điên cuồng, rút ra dao găm giắt bên hông, lao thẳng về phía ta.
Nhưng chuyện khiến mọi người đều không ngờ tới là — người đầu tiên lao ra ngăn cản lại chính là vị phu quân mà nàng ta ngày đêm nhung nhớ, Lâm Dục Dương.
Hắn thô bạo đoạt lấy con dao từ tay Tô Uyển Như, một cước đạp nàng ta ngã xuống đất.
Hắn quay đầu liếc nhìn ta, dường như muốn lấy lòng ta, lại hung hăng đá thêm mấy cái vào người Tô Uyển Như.
"Tiện nhân, ngươi dám động đến Thanh Phong?!"
"Lão tử phải đánh chết ngươi!"
Trong cơn phẫn nộ, miệng hắn mắng ra những lời thô tục khó nghe, đám tiểu nhị trong tiệm vội vàng xông đến kéo hai người ra.
Không rõ có phải vì bị chính phu quân bạo hành mà tan nát cõi lòng hay không, Tô Uyển Như nằm nhũn ra như cá chết, đến khi được đỡ dậy cũng không hề phản ứng.
Mãi đến khi ta tình cờ nhìn thấy vũng máu đỏ đục trên mặt đất, trái tim bỗng siết chặt, ta vội vàng bật dậy, kinh hoảng hô lớn:
"Mau mời đại phu! Tô Uyển Như sắp sinh rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận