6
Ở bên Cố Châu Kiều, ta như tìm lại được cảm giác thuộc về, giấc ngủ đêm đó đặc biệt an ổn.
Khi tỉnh dậy trên nhuyễn tháp, tinh thần vô cùng khoan khoái. Lúc dùng bữa sáng, quản gia Lưu thúc bẩm báo cho ta một chuyện.
Lâm Dục Dương đã đứng ngoài cổng phủ suốt một đêm.
“Cố công tử nói tiểu thư mệt nhọc cần tĩnh dưỡng, nên không tiện quấy rầy.”
Lưu thúc nhìn ta lớn lên từ nhỏ, đối đãi chẳng khác gì thân sinh, tự nhiên sẽ không để người ngoài làm phiền giấc ngủ của ta.
Ta ngáp một cái, hoàn toàn chẳng để tâm.
Lâm Dục Dương xưa nay tự phụ phong nhã, hành sự khác người, giữ cổng một đêm thì đã sao, kiếp trước hắn còn phụ bạc ta sâu nặng hơn nhiều.
Đợi đến khi ta dùng xong bữa sáng, mới sai Lưu thúc dẫn hắn vào.
“Thanh Phong, ta sai rồi. Tất cả đều do ta không tốt, ta không nên ở trước mặt mọi người nói ra những lời ấy với nàng.”
“Ta xin nàng, đừng gả cho Cố Châu Kiều. Hắn chẳng qua chỉ là kẻ buôn bán hám lợi, trên người toàn mùi tiền — sao có thể xứng đôi với nàng được?!”
“Chỉ có ta, chỉ có ta mới là mối lương duyên của nàng! Chúng ta vốn nên kề vai trọn kiếp! Nàng còn nhớ lời thề lúc thành thân kiếp trước không?”
...
Trời ạ, ta thực không sao hiểu nổi tâm tư của Lâm Dục Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-thanh-phong&chuong=5]
Chẳng lẽ những kẻ giỏi ngâm thơ làm phú đều kỳ quái như vậy sao? Ngược lại, ta thấy Mặc đại gia đến từ Tây Vực kia mới là người thấu tình đạt lý.
May mà Lưu thúc lanh trí, đã sớm lui xuống, bằng không lời lẽ điên rồ thế này truyền ra ngoài, chỉ e sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
"Lâm Dục Dương, ngươi lấy tư cách gì mà nói với ta những lời ấy... Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ, quả thực nực cười!"
Dù Cố Châu Kiều có đôi chỗ chưa vẹn toàn, thì chàng cũng là vị hôn phu của ta, sao có thể để mặc cho kẻ khác tùy tiện phán xét?
Ta cau mày tránh khỏi bàn tay Lâm Dục Dương đưa tới, cầm khăn nhẹ nhàng lau sạch lòng bàn tay, tỏ rõ sự ghê tởm.
Huống chi đời trước, hắn chưa từng có nửa phần tình ý với ta, mấy năm thành thân cũng chưa từng cho ta một chút tôn trọng tối thiểu.
Ngày ngày ta vì việc kinh doanh hai nhà mà chạy ngược chạy xuôi, hắn lại chỉ lạnh lùng ngó lơ, chê ta tham tài, thậm chí đem ta so với Tô Uyển Như thanh cao thoát tục.
Nhưng hắn có bao giờ nghĩ tới, nếu không nhờ thê tử kết tóc đáng thương ta đây — một tay gánh vác gia nghiệp, hiếu thuận phụ mẫu, thì làm sao hắn có thể ung dung nhàn nhã, say đắm trong mộng đẹp gió trăng?
Những bức họa, những bản thư pháp hắn say mê kia, có món nào mà không đổi từ đồng tiền ta đổ mồ hôi kiếm được?
Nhìn Lâm Dục Dương vẫn mãi mê muội như vậy, ta chỉ có thể thở dài, lạnh lùng đưa ra một lý do không thể hợp lý hơn.
"Thê tử của ngươi là Tô Uyển Như, không phải ta. Bây giờ nàng ta đang mang cốt nhục của ngươi, ngươi nên ở bên nàng làm tròn đạo nghĩa phu thê, chứ không phải đứng đây dây dưa không dứt với ta."
Ta không cảm thấy lời này có gì đặc biệt. Dẫu trong lòng không ưa gì Tô Uyển Như, nhưng từng làm mẫu thân ở kiếp trước, đối với một người sắp làm mẹ như nàng ta, ít nhiều gì ta vẫn sinh ra vài phần thương xót.
Nhưng ta không ngờ, kẻ đang đứng trước mặt ta lại nói ra một câu bỉ ổi đến mức khiến ta không kịp đề phòng.
Chỉ thấy Lâm Dục Dương nhíu mày trầm ngâm giây lát, rồi mở miệng:
"Không sao đâu, Thanh Phong. Chỉ cần nàng chịu trở về bên ta, ta lập tức bắt Tô Uyển Như bỏ thai, cùng nàng ta hòa ly."
"Là ta đã quá ngu ngốc. Kiếp trước chúng ta ở bên nhau mười mấy năm, chắc hẳn ta đã sớm động lòng với nàng, chỉ là bản thân ta chưa nhận ra thôi."
Ánh mắt hắn chan chứa nhu tình, ngước lên nhìn ta.
"Thanh Phong, gả cho ta đi. Đời này chúng ta bắt đầu lại, chẳng phải là ông trời đang cho chúng ta một cơ hội đó sao? Ta sẽ giải thích hết mọi hiểu lầm, ta sẽ bù đắp cho nàng."
"Giờ ta mới hiểu, nàng chưa từng tham tài như ta lầm tưởng, tất cả những gì nàng làm... đều là vì ta."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận