Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VÂN THANH PHONG

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:29:06
Ta và Lâm Dục Dương đã hủy hôn từ nhiều năm trước, sau đó hắn dẫn Tô Uyển Như chuyển tới Giang Nam. Mấy năm nay đừng nói gặp mặt, ngay cả một phong thiếp chúc tết cũng chưa từng gửi tới.
Thế nhưng Tô Uyển Như lại khéo léo dùng lời lẽ đầy ẩn ý, khiến không ít khách khứa trong yến tiệc mở to mắt nhìn, chỉ hận không thể bưng bát trà ngồi hóng cho trọn vẹn vở kịch ly kỳ giữa yến tiệc hoa triều.
Ta vốn không muốn dây dưa với phu thê nhà này.
Gần đây bận rộn thu xếp sản nghiệp trong nhà, đúng lúc triều đình ban hành tân pháp, mấy cửa hàng đều cần điều chỉnh lại việc buôn bán, hao tổn không ít tinh lực.
Đã hai ngày hai đêm ta chưa được nghỉ ngơi tử tế, đầu đau như búa bổ, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Thế nhưng dù ta đã cố gắng giữ im lặng, hai người kia dường như vẫn quyết tâm muốn cuốn lấy ta cho bằng được.
Dưới sự an ủi của Tô Uyển Như, Lâm Dục Dương đã nguôi giận vài phần, hắn thở dài một tiếng rồi tỏ vẻ quan tâm mà mở miệng:
"Vân Thanh Phong, đến nay ngươi vẫn chưa đính thân phải không?"
"Nghe nói bá phụ bá mẫu ngày đêm lo nghĩ chuyện này, ngay cả bá mẫu cũng vì vậy ngã bệnh nằm liệt giường đã lâu."
“Vân Thanh Phong, ta biết trong lòng ngươi vẫn còn vương vấn ta. Nhưng Thanh Phong à, con người nên hướng về phía trước mới phải. Tuổi tác ngươi cũng không còn nhỏ, lại chẳng biết ăn diện, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào sổ sách, chắc hẳn cũng khó mà gặp được nhân duyên tốt... Chi bằng để ta làm mối cho ngươi một người?”
Ta nhíu mày, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy kinh ngạc, như thể bản thân đã mệt mỏi đến độ sinh ra ảo giác.
Những lời lẽ như thế, thật sự có thể thốt ra từ miệng một người à?
Mấy tên công tử bột đứng sau lưng hắn cũng cất tiếng cười cợt, một gã công tử phong lưu thậm chí còn táo tợn bước gần lại, định đưa tay nắm lấy tay ta.
Tình cảnh trước mắt, chẳng phải giống hệt kiếp trước sao?
Năm đó khi Tô Uyển Như mới trở về kinh thành, Lâm Dục Dương đã đích thân dẫn theo đám bạn bè ăn chơi này ra tận cổng thành đón nàng ta, còn vì thế mà vô cớ cãi vã ầm ĩ với ta một trận.
Cũng từ dạo ấy, khoảng cách giữa chúng ta ngày một xa dần.
Xưa nay Lâm Dục Dương vốn không giỏi xử lý chuyện nhà, ngay cả những cuộc giao tế tối thiểu cũng không thể ứng đối vẹn toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-thanh-phong&chuong=2]

Kiếp trước hắn từng vì vậy mà phiền muộn không thôi, cũng từng khẽ khàng thổ lộ tâm tình với ta trong cơn say.
Hắn đúng là kẻ phong nhã, xuất thân hào môn, suốt ngày chỉ biết thi phú vịnh họa. Chẳng hề để tâm đến chuyện ta vất vả lao tâm vì gia nghiệp, thậm chí còn mang theo mấy phần chê bai khinh thường.
Nhưng nếu không có ta một thân một mình gánh vác sản nghiệp Lâm gia, sao hắn có thể ngày ngày ngâm thơ đối tửu, thỏa sức tiêu dao chứ?
Khi ấy, ta vốn định chờ đến lúc lên xe ngựa sẽ báo tin vui cho hắn, hy vọng hắn có thể vì vậy mà vực dậy tinh thần. Thế nhưng ta không ngờ rằng, hắn lại lựa chọn uống rượu độc, muốn kéo cả ta chết cùng Tô Uyển Như.
Bụng đột nhiên đau âm ỉ, ký ức về bi kịch năm xưa ập tới khiến lòng ta như bị dao cứa.
Có lẽ đến tận lúc chết Lâm Dục Dương cũng không biết, khi đó trong bụng ta đã có cốt nhục của hắn.
Ta chau mày, mạnh mẽ hất tay tên công tử kia ra, ép bản thân nhẫn nhịn cơn đau đầu, lạnh giọng mở lời:
“Không cần, xin các vị tránh đường cho.”
3
Có lẽ vì ta từ chối thẳng thừng khiến Lâm Dục Dương mất hết thể diện, mặt hắn tối sầm lại, khẽ chửi rủa một tiếng rồi dắt Tô Uyển Như rời đi.
Ta loạng choạng bước đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống, cơn đau đầu mỗi lúc một dữ dội, dù đã quen chịu đựng bao năm cũng khó lòng kham nổi.
Kiếp trước dù bận rộn thế nào ta cũng chưa từng mắc chứng đau đầu. Vậy mà sau khi sống lại, ta bị ác mộng quấy nhiễu hết lần này đến lần khác, đầu luôn đau như búa bổ.
Có lẽ đây chính là cái giá của việc sống lại?
Ta khẽ cười khổ, định nghỉ tạm một lúc rồi sớm về phủ tĩnh dưỡng.
"Vân tiểu thư"
Một tiểu đồng rón rén tiến đến, hai tay nâng một chiếc lọ sứ nhỏ đặt vào lòng ta, thấp giọng bẩm:
"Đây là thuốc giảm đau do Lâm công tử phái người mang tới. Công tử nói bệnh chứng của tiểu thư và ngài ấy tương tự, ngài ấy thường dùng thuốc này, chắc chắn không có gì đáng ngại."
Ta thở dài, cẩn thận dò xét nhiều lần, xác nhận không có gì bất thường mới nuốt một viên.
Quả nhiên, ngay cả chứng bệnh khó chịu này, ta và Lâm Dục Dương cũng giống nhau.
Thuốc ngấm vào, cơn đau đầu dịu bớt đôi phần. Cũng lúc ấy, ta cảm nhận được một ánh mắt tràn đầy oán hận vẫn luôn dán chặt lên người mình.
Là Tô Uyển Như.
Gương mặt nàng ta vặn vẹo vì giận dữ, đôi mắt ánh lên tia hận không thể xé xác ta.

Bình Luận

0 Thảo luận