Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VÂN THANH PHONG

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:29:23
Thực ra không chỉ mình Tô Uyển Như bất ngờ, ngay cả ta cũng không nghĩ tới Lâm Dục Dương vậy mà lại nhớ tới tình trạng của ta, còn chủ động sai người đưa thuốc.
Dù sao kiếp trước ta và hắn cũng đã trở mặt thành thù, đời này lại càng không đội trời chung.
Ta nhắm mắt dưỡng thần chưa được bao lâu, bỗng nghe thấy một trận xôn xao vọng tới, cắt đứt dòng suy nghĩ.
"Là Mặc đại gia phải không? Là ông ấy sao? Nghe nói ông ấy là danh họa nổi tiếng nhất Tây Vực, sao lại tới nơi này?"
“Nghe nói công tử Lâm gia từng bái sư học họa nơi Tây Vực ... lẽ nào hôm nay chính là do Lâm công tử mời đến? Thật không ngờ, họa phẩm của Mặc đại gia vốn ngàn vàng khó cầu, vậy mà hôm nay lại có thể được tận mắt chiêm ngưỡng...”
Mặc đại gia?
Ta nhìn nam tử mặc y phục Tây Vực, dung mạo sâu lắng kia, nhất thời không đoán ra được ý đồ ông ấy đến đây.
Mà đám người xung quanh lại chỉ lo xuýt xoa kinh ngạc vì sự xuất hiện của ông ấy.
Lâm Dục Dương và Tô Uyển Như tràn đầy kích động, chen lên phía trước, dùng thứ tiếng Tây Vực còn ngô nghê vụng về trò chuyện với Mặc đại gia.
Lúc này ta mới nhớ ra, kiếp trước Lâm Dục Dương từng sùng bái Mặc đại gia đến mức nào.
“Mặc đại gia, ngài nể mặt đến dự là vinh hạnh của chúng ta, hẳn là nhận được thiếp mời của Lâm gia...”
Tô Uyển Như nép mình bên cạnh Lâm Dục Dương. Dưới ánh mắt tâng bốc của mọi người, nàng ta càng thêm đắc ý, thậm chí còn chủ động đón lấy bức tranh trong tay Mặc đại gia.
“Đa tạ ngài đã ban tặng bức họa, ta cùng A Dương nhất định sẽ cất giữ thật tốt.”
Lời còn chưa dứt, Mặc đại gia đã thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-thanh-phong&chuong=3]

Ông ấy thu lại bức tranh, chắp tay dùng thứ tiếng Hán còn chưa thuần thục cất giọng hỏi:
“Xin hỏi... tiểu thư Vân Thanh Phong đang ở nơi nào?”
4
Chớp mắt, cả đại sảnh im phăng phắc.
Vì vừa nãy Lâm Dục Dương nhắc tới, nên mọi người trong yến tiệc đều biết rõ thân phận của ta.
Ánh mắt bọn họ khiến ta có đôi phần không được tự nhiên, ta ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bước ra giữa đám đông, mỉm cười thi lễ.
"Xin vấn an Mặc đại gia."
"Hạnh ngộ, Vân cô nương, tại hạ đặc biệt đến bái phỏng."
"Đa tạ cô nương đã ra tay cứu trợ quê nhà, nếu không nhờ lòng hào hiệp của cô nương, chỉ e bá tánh gặp nạn đã lưu lạc chân trời góc bể..."
Ta vui vẻ nhận lấy cuộn tranh Mặc đại gia đưa cho, cúi mình tạ lễ.
Chuyện này bắt nguồn từ năm ngoái, quê nhà của Mặc đại gia là một thành trấn hẻo lánh nơi Tây Vực, chẳng may gặp hỏa hoạn lớn, người dân ly tán khắp nơi. Trùng hợp đúng lúc ta đang đàm phán việc buôn bán ở khách điếm gần đó, nghe tin lòng sinh thương xót, liền xuất bạc cứu tế, giúp bọn họ dựng lại nhà cửa.
Mặc đại gia từng phái người mang thư cảm tạ, hứa sẽ tặng ta một bức tranh quý, nhưng ta đã uyển chuyển từ chối. Nào ngờ hôm nay ông ấy lại không quản đường xa vạn dặm, đích thân tới kinh thành tìm ta.
Ta cùng Mặc đại gia trò chuyện thân thiết, bàn luận hào hứng, còn Lâm Dục Dương và Tô Uyển Như đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Những lời tâng bốc khi nãy chẳng khác gì cái tát giòn giã, không chút lưu tình giáng thẳng lên mặt hai người họ.
"... Quen biết Mặc đại gia thì đã sao chứ? Một nữ tử không biết trang điểm, suốt ngày cắm đầu vào đống sổ sách, hành xử thô kệch như thế..."
"Loại nữ tử như vậy, cả đời cũng khó tìm nổi mối nhân duyên tốt!"
Tô Uyển Như nghiến răng ken két, giận run cả người, lòng đầy phẫn nộ, thấp giọng rủa xả:
"Đồ hồ ly tinh không có liêm sỉ!"
Nàng ta hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt thất vọng và buồn bực của Lâm Dục Dương.
Ta đang cùng Mặc đại gia bàn chuyện quyên góp tái thiết, bỗng trong đại sảnh vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
Chỉ thấy đèn lồng trong yến tiệc đột nhiên vụt tắt, khiến đám nữ quyến kinh hô thất thanh, ta nhíu mày nhìn quanh.
Chớp mắt, ánh sáng bùng lên trở lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến toàn bộ khách khứa kinh ngạc không thôi —
Chỉ thấy một nam tử vận cẩm bào, dung mạo tuấn tú, dịu dàng đeo một chiếc vòng ngọc lên tay ta.
Chàng mỉm cười nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng vang vọng:
"Thanh Phong, nàng có nguyện ý kết thành phu thê cùng ta chăng?"

Bình Luận

0 Thảo luận