Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VÂN THANH PHONG

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:29:45
5
"Người này là ai?"
"Hôm nay đúng là chuyện lạ liên tiếp..."
Bên tai vang lên tiếng thì thầm bàn tán, ta nhìn nam tử đang tràn đầy mong đợi trước mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta nghiêm túc gật đầu đồng ý, mặc cho chàng đeo chiếc vòng ngọc vào tay mình.
Người này chính là cố nhân thuở nhỏ của ta ở nơi Tây Vực, Cố Châu Kiều. Chàng vốn là người kinh thành, vì lệnh điều chuyển của triều đình, thuở nhỏ đã cùng cha mẹ dời đến Tây Vực.
Ta và chàng môn đăng hộ đối, tính tình tâm đầu ý hợp, song thân hai bên từng có ý muốn kết thân, chỉ tiếc rằng vận mệnh trêu người.
Do sự bất đồng trong việc quy hoạch thương lộ, hai nhà chia đường rẽ ngả, ta theo gia đình trở về kinh thành, còn chàng lưu lại Tây Vực.
Lẽ ra đời này cũng như kiếp trước, hai ta sẽ chẳng còn can hệ, nhưng sau khi ta từ hôn với Lâm Dục Dương, việc buôn bán giữa ta và chàng lại dần dần nối lại.
Tuy lòng hai bên có ý, song lần này chàng công khai cầu thân giữa yến tiệc, quả thật khiến ta không khỏi bất ngờ.
Nhưng mà — có gì không thể chứ?
Cố Châu Kiều khác với những kẻ tầm thường kia, tầm mắt và thủ đoạn tương đồng khiến chúng ta vô cùng ăn ý trong việc buôn bán, phải thừa nhận chàng đúng là một mối lương duyên tốt đẹp.
Hai nhà liên thủ, chắc chắn có thể thành công gấp bội.
Đúng lúc ấy, Lâm Dục Dương bất ngờ lao ra từ trong đám đông, nắm chặt lấy bàn tay đang đeo vòng ngọc của ta.
"Vân Thanh Phong, ngươi điên rồi sao?!"
"Chỉ vì giận ta mà ngươi vội vã đồng ý với lời cầu thân của kẻ khác — ngươi định đánh cược cả đời mình sao?!"
Hắn nổi giận chất vấn, thân thể không ngừng run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-thanh-phong&chuong=4]

Ta lạnh nhạt hất tay hắn ra, lùi lại về phía Cố Châu Kiều.
Cố Châu Kiều thoáng sững sờ, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, đưa tay chắn trước người ta.
"Công tử, xin tự trọng."
"Xin tránh xa vị hôn thê của ta, ngươi thất lễ quá rồi!"
Ánh mắt Cố Châu Kiều lạnh lùng hẳn, ta khẽ kéo vạt áo chàng ra hiệu để ta tự mình xử lý.
Song rõ ràng, Lâm Dục Dương sớm đã bị cơn giận làm mờ lý trí, chẳng buồn để tâm tới ánh mắt ngầm ra hiệu của ta. Hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt Cố Châu Kiều, từng bước từng bước ép sát.
"Nàng không phải hôn thê của ngươi! Nàng là..."
"Phu quân!!!"
Một tiếng thét chói tai chợt cắt ngang lời Lâm Dục Dương, chỉ thấy sắc mặt Tô Uyển Như trắng bệch, vội vàng lao tới bám chặt lấy cánh tay Lâm Dục Dương.
Hắn cúi đầu thoáng nhìn chiếc bụng đã nhô cao của nàng ta, thần trí tỉnh lại đôi chút, nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn còn chất chứa đầy oán hận.
Lâm Dục Dương lùi về sau mấy bước, lôi kéo Tô Uyển Như đang hoảng loạn rời đi trong vội vã, để lại một sảnh đầy những ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nhau.
Trong lòng ta tuy có hơi nghi hoặc, nhưng kiếp này ta và Lâm Dục Dương đã sớm là người xa lạ, hà tất gì phải để tâm đến suy nghĩ của hắn?
Ta mỉm cười khoác tay Cố Châu Kiều, nhẹ nhàng giới thiệu với mọi người:
"Các vị, đây chính là vị hôn phu của ta — Cố Châu Kiều, chưởng quỹ của Tây Vực Thương Hội."
Lời vừa dứt, cả sảnh ồ lên kinh ngạc.
Những năm gần đây Tây Vực Thương Hội thế như chẻ tre. Dù ta sống lại một đời, nắm rõ không ít đường buôn và thời cuộc, cũng không thể không công nhận thủ đoạn của Cố Châu Kiều.
Ánh mắt chàng sắc bén như lưỡi dao, thủ pháp cương quyết mạnh mẽ, những biện pháp quả quyết quyết đoán đã đưa thương hội vốn bình bình kia một bước vọt lên đỉnh cao.
Kiếp trước, Tây Vực Thương Hội cũng từng là tồn tại khiến ta chỉ có thể ngước nhìn mà không thể với tới.
Những vị khách trong tiệc đều là người tinh tường, há lại không hiểu?
Chỉ cần kết giao với Cố Châu Kiều, dẫu chỉ được chút ân huệ, cũng đủ khiến những kẻ buôn bán bình thường nhận được không ít lợi ích.
Cơ hội thế này, ai mà không động lòng?
Chúng ta đứng giữa đại sảnh, mỉm cười nhận lấy lời chúc tụng của mọi người, ánh mắt giao nhau, trong lòng đều hiểu rõ.
Yến tiệc vốn là nơi để chê cười lại bị ta và Châu Kiều biến thành sân khấu của riêng mình, còn đôi phu thê Lâm Dục Dương kia sớm đã bị người ta quên lãng.
Những thương nhân từng bợ đỡ Lâm Dục Dương, giờ cũng chỉ đành cúi đầu cười gượng, vội vã đến xin lỗi, bộ dạng cực kỳ chật vật.

Bình Luận

0 Thảo luận