Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Thư Và Người Giữ Chìa Khoá

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-11-02 11:08:40
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn còn vương chút ẩm lạnh của đêm mưa.
Trong vườn, nước đọng trên những phiến lá lan, rơi tí tách xuống nền gạch.
Lâm Tư Du mặc áo khoác mỏng, bước ra hiên, nhấp một ngụm cà phê.
Cô nghe thấy tiếng xe nổ máy ở gara. Trần Kỳ đang kiểm tra lại phanh, đó là thói quen mỗi sáng của anh.

Từ sau đêm qua, cô vẫn thấy lòng mình có điều gì đó khó tả.
Cô không nói ra, vì cô vốn quen với việc giấu cảm xúc, như cách người ta giấu vết thương chưa lành.

Khi xe đến công ty, nhân viên cúi chào cô như thường lệ.
Nhưng cô nhận ra vài ánh mắt khác lạ và một vài âm thanh xì xào to nhỏ.
Tư Du bước thẳng vào thang máy, nét mặt vẫn điềm nhiên.

Trong văn phòng, trợ lý riêng khẽ nói:

“Tiểu thư, sáng nay phòng hành chính có người bàn tán... về tài xế mới của cô.”

“Bàn tán gì?”

“Rằng tối qua thấy xe của anh ta đỗ ở biệt thự đến tận khuya. Có người nói... hai người cùng ở lại.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt lạnh.

“Tin đồn thì luôn có người thích thêu dệt.”

“Tôi biết. Nhưng e rằng, nếu đến tai hội đồng quản trị...”

Cô ngắt lời:

“Chuyện công việc, tôi tự xử lý.”

Trợ lý cúi đầu, im lặng.

Buổi họp kéo dài đến gần trưa.
Trong lúc giải lao, cô ra hành lang, nhìn xuống tầng trệt tìm bóng dáng của Trần Kỳ.
Anh vẫn bình thản nói chuyện với nhân viên bảo vệ, dáng đứng thẳng, ánh mắt nghiêm, không hề biết có bao nhiêu lời đồn đang lan đi.

Cô khẽ thở ra, rồi quay lại.
Công việc khiến cô không có chỗ cho sự dao động. Nhưng lần đầu tiên, cô nhận ra: những gì liên quan đến người đó, lại khiến cô bận tâm hơn mình nghĩ.

---

Buổi chiều, khi tan họp, cô bước ra khỏi tòa nhà.
Trần Kỳ mở cửa xe, ánh nhìn vẫn như mọi khi, gương mặt không bộc lộ cảm xúc gì rõ rệt.
Xe khởi hành. Không khí trong xe im lặng hơn mọi ngày.

Cô dựa vào cửa kính, nhìn ra ngoài:
“Anh có nghe gì sáng nay không?”

“Nghe rồi.”

“Và anh nghĩ gì?”

“Tôi không có gì để nghĩ. Tôi biết rõ mình đã làm gì, và không làm gì.”

Cô nghiêng đầu, nhìn anh trong gương chiếu hậu:

“Người khác không biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-thu-va-nguoi-giu-chia-khoa&chuong=5]

Và đôi khi, họ tin vào những gì họ muốn tin, Trần Kỳ.”

Anh đáp, giọng đều:

"Tin đồn chỉ mạnh khi ta để nó ảnh hưởng. Cô thì khác, thưa tiểu thư. Cô đủ bản lĩnh để không cần giải thích.”

Cô im lặng.

---

Chiều muộn, họ ghé qua công trình xây dựng.
Mưa lất phất, gió lạnh.
Anh đi sát bên cô, theo đúng khoảng cách quy định, không gần, không xa.
Một kỹ sư bước tới, cười cợt:

“Tài xế của tiểu thư tận tâm thật đấy. Nghe nói còn ở lại cả đêm canh mưa?”

Không khí thoáng chững lại.
Cô quay sang, giọng bình tĩnh:

“Anh ấy là quản gia nhà tôi, làm việc theo phân công của tôi. Có gì không đúng sao?”

Người kia lập tức lúng túng, cúi đầu:

“Không, không ạ. Tôi chỉ... nói vui thôi.”

Cô bước đi, không nhìn lại.
Trần Kỳ theo sau, ánh mắt không hề dao động, nhưng bàn tay siết nhẹ nơi cầm sổ.

---

Trên đường về, cô nói khẽ:

“Người ta nghĩ gì không quan trọng. Nhưng tôi không muốn vì tôi mà anh gặp rắc rối.”

“Tôi quen rồi.”

“Anh không cần phải như vậy.”

“Tôi chỉ làm công việc của mình thôi, tiểu thư. Dù người ta nói gì, tôi vẫn giữ nguyên trách nhiệm.”

Một cơn gió mạnh lùa qua, làm tấm biển quảng cáo bên đường rung lên.
Ánh đèn vàng chiếu hắt lên gương mặt anh, trầm tĩnh đến mức khó sợ.

Cô quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố đang lên đèn — hàng ngàn ô cửa sáng, trông như những vì sao không bao giờ chạm được.

“Anh không sợ bị hiểu lầm à?”

“Nếu phải sợ điều đó, tôi đã không làm việc cho cô.”

Cô khẽ cười, rất nhẹ, rất buồn.

“ Anh luôn khiến người khác thấy an toàn, nhưng cũng khiến họ chẳng biết phải đến gần bằng cách nào.”

Anh không đáp, chỉ giữ ánh mắt trên đường.
Một lúc sau, anh nói, gần như chỉ đủ nghe:
“Có những khoảng cách cần tồn tại. Vì nếu xóa đi, cả hai đều sẽ lạc hướng.”

Cô không nói thêm.
Chỉ ngồi yên, nhìn bóng mình phản chiếu trong kính xe — mờ nhòe, chập chờn giữa ánh đèn đường.

Khi xe dừng trước biệt thự, cô xuống xe, không quay lại như mọi lần.
Anh đứng đó, nhìn theo, ánh đèn hành lang hắt vàng lên vai áo cô.

Gió thổi, lá rơi, im lặng phủ kín.
Trên trang sổ của anh tối đó, chỉ có một dòng ngắn:

“Ngày 4 – bình thường. Nhưng khoảng cách đã trở lại.”

__________
Lưu ý: Chương sau sẽ có pass ạ, pass viết liền, không viết hoa, không dấu.
Key: Đồng hồ kêu như nào nhỉ?

Bình Luận

0 Thảo luận