Buổi sáng hôm đó, thành phố vẫn còn phủ một lớp sương mỏng.
Chiếc xe đen bóng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm – khu đất rộng nằm tách biệt trên đồi, nơi chỉ có những gia đình thượng lưu mới được phép cư trú.
Những hàng thông cao thẳng tắp hai bên cổng vẫn còn vương hơi sương, giọt nước lăn trên lá, long lanh dưới ánh nắng vừa ló lên.
Cánh cửa xe mở ra, một người phụ nữ trẻ bước xuống.
Cô mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khoác chiếc trench coat màu be. Mái tóc đen buộc gọn sau gáy, gương mặt được trang điểm nhẹ, từng đường nét đều tinh tế, toát lên vẻ thanh lịch, điềm tĩnh của người từng sống ở nơi có trật tự và khuôn phép.
Đó là Lâm Tư Du – con gái duy nhất của ông chủ tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, vừa trở về sau 5 năm du học ở Anh.
Ánh mắt cô khẽ lướt qua khu vườn trước nhà, nơi ngày nhỏ cô từng chạy quanh với chú chó Golden nay đã mất. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên: lối đi lát đá, hồ cá nhỏ, và cả gốc phong già trước bậc thềm, chỉ có cảm giác… dường như đã xa lạ.
Trước khi cô kịp bước vào nhà, một người đàn ông đã tiến đến mở cửa xe, cúi đầu chào:
“Chào mừng tiểu thư trở về.”
Anh ta mặc vest xám, dáng cao, vai rộng, từng động tác đều chính xác và có chừng mực.
Giọng nói trầm, điềm đạm, không quá lạnh lùng nhưng cũng chẳng mang theo sự thân thiện.
Đó là Trần Kỳ, quản gia mới được nhận vào làm trong thời gian cô đi vắng.
Ánh nhìn của hai người thoáng chạm nhau.
Cô gật đầu nhẹ, còn anh thì giữ thái độ bình thản, chỉ lui về sau nửa bước, chờ cô bước qua.
Gió sớm luồn qua mái tóc cô, mang theo mùi nước hoa thoang thoảng hương nhài tinh tế, sạch sẽ, không nồng nàn mà khiến người ta nhớ lâu.
Trần Kỳ liếc qua, chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, anh nhận ra cô khác hẳn những gì anh từng nghe về “tiểu thư nhà giàu”: không ồn ào, không kiểu cách.
Mọi cử chỉ đều vừa đủ, như được đo bằng thước kẻ.
Người làm trong nhà ùa ra đón.
“Cô chủ về rồi! Trời ơi, cô xinh hơn trước nhiều quá!”
“Lâu quá không gặp, mừng cô về nước!”
Tư Du chỉ mỉm cười, đáp lại từng người bằng cái gật đầu nhã nhặn.
Nụ cười ấy nhẹ như sương, chỉ thoáng qua rồi tắt, khiến người ta không biết cô đang thật sự vui hay chỉ lịch sự.
Cô đi ngang qua bậc thềm đá trắng, bàn tay lướt nhẹ trên lan can — mọi thứ vẫn vậy.
Không gian quen thuộc nhưng xa xăm, như một căn nhà cũ được phủ lớp kính trong suốt, ngăn cách cô với quá khứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-thu-va-nguoi-giu-chia-khoa&chuong=1]
Trần Kỳ theo sau, không nói gì.
Anh giúp chuyển hành lý, rồi lặng lẽ kiểm tra lại chìa khóa xe, ghi chú vào sổ lịch trình hằng ngày.
Từ cửa sổ tầng hai, bà quản gia già nhìn xuống, khẽ nói nhỏ với người làm bên cạnh:
“Tôi nghe nói cậu Trần trước từng là quân nhân. Tính khí lạnh lùng, nhưng làm việc đâu ra đó. Tiểu thư mà gặp người như vậy, chắc sẽ thấy lạ lắm.”
Người kia cười:
“Tiểu thư mà quan tâm đến quản gia sao? Cô ấy đâu giống kiểu người để ý những người tầng dưới.”
Bà quản gia chỉ cười, không đáp.
Bà đã sống trong nhà họ Lâm hơn hai mươi năm, chứng kiến cô gái nhỏ từng bướng bỉnh, giờ trở thành một người phụ nữ trưởng thành mang tính cách trầm lặng, có phần xa cách.
Bà hiểu rằng, đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy, là một mặt yếu đuối khác mà người ngoài không nhìn thấy.
Bên dưới, Tư Du đứng bên hiên, ánh nắng chiếu lên mái tóc cô ánh lên màu mật ong.
Cô ngẩng nhìn khoảng trời trong xanh, hít một hơi thật sâu. Không khí ở đây trong lành hơn Luân Đôn rất nhiều, nhưng lạ thay, cô lại thấy nghèn nghẹn.
Trần Kỳ đứng cách vài bước, cúi đầu gọi điện cho bộ phận giao nhận. Giọng anh trầm ổn, đều đặn, dứt khoát từng chữ.
Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn anh qua khóe mắt – người đàn ông này mang dáng vẻ của người từng trải qua nhiều thứ hơn là chỉ công việc phục vụ.
Cô không biết, anh cũng đang cảm nhận ánh nhìn đó – một ánh nhìn không hẳn tò mò, nhưng có chút quan sát, thăm dò, như thể cô đang cố nhớ lại điều gì trong trí nhớ mà chưa từng có.
Gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo trench coat của cô khẽ bay.
Âm thanh xa xa của thành phố vọng lại, mơ hồ, như nhắc rằng thế giới bên ngoài vẫn đang vận hành, chỉ riêng nơi này dường như đứng yên.
Một chiếc lá phong rơi xuống, chạm vai cô, rồi rơi tiếp xuống nền đá cẩm thạch.
Cô khẽ cúi xuống, nhặt lên, mỉm cười — nụ cười đầu tiên thật sự trong buổi sáng ấy.
Còn Trần Kỳ, khi quay lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa gỗ lớn.
Anh không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống vốn yên tĩnh của cả hai sẽ dần thay đổi — chậm rãi, như cách một giọt nước thấm vào đá, không âm thanh nhưng không thể ngăn lại.
Họ – hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau, cùng ở trong một khung cảnh tĩnh lặng.
Chưa ai nói thêm điều gì, nhưng khoảng cách giữa họ, từ giây phút ấy, đã âm thầm dịch chuyển.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận