Sáng hôm sau, bầu trời trong hơn thường lệ.
Những tia nắng đầu tiên len qua tán cây, rọi lên con đường lát đá dẫn vào khu vườn nhà họ Lâm.
Giọt sương còn đọng trên lá, phản chiếu thứ ánh sáng mỏng như tơ.
Tiếng chim sẻ gọi nhau vang nhẹ trong không gian yên tĩnh, xen lẫn mùi cà phê mới pha thoang thoảng từ gian bếp.
Trần Kỳ đã có mặt ở gara từ sớm. Anh mặc sơ mi trắng, tay áo gấp gọn, đang kiểm tra xe và ghi chép lại lịch trình trong cuốn sổ đen nhỏ.
Trên bàn gỗ bên cạnh là tách cà phê đen đã nguội đi nửa chừng.
Đúng bảy giờ mười lăm, cửa phòng khách mở. Tiếng giày cao gót vang đều trên nền đá hoa cương.
Lâm Tư Du bước ra, áo sơ mi xanh nhạt phối với quần âu trắng, tóc buộc cao.
Cô không đeo nhiều trang sức, chỉ một chiếc đồng hồ bạc đơn giản trên cổ tay.
“Xe đã chuẩn bị xong chưa?” – giọng cô đều, không cao, cũng không cố tỏ ra uy quyền.
“Dạ, thưa tiểu thư, đã sẵn sàng.” – Trần Kỳ trả lời ngắn gọn, giọng bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-thu-va-nguoi-giu-chia-khoa&chuong=2]
Cô gật đầu, bước thẳng ra xe.
Khi cửa mở, cô dừng lại thoáng chốc, ánh mắt lướt qua ghế phụ.
“Anh ngồi lái, tôi ngồi sau.” – Cô nói, giọng dứt khoát.
Anh chỉ khẽ “vâng”.
Xe lăn bánh ra khỏi khu biệt thự, hòa vào dòng xe cộ buổi sáng.
Xe lăn bánh ra khỏi khu biệt thự, bánh xe lướt êm trên con đường rợp bóng cây.
Bên ngoài, ánh nắng bắt đầu trải vàng trên mặt phố, còn bên trong, không gian xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng nhịp đồng hồ.
Cô ngồi phía sau, mở máy tính bảng, chăm chú xem lại các bản kế hoạch và tài liệu dự án.
Màn hình phản chiếu gương mặt cô — nghiêm túc, tập trung, nhưng phảng phất nét mệt mỏi của người đã làm việc suốt đêm.
Trần Kỳ giữ tốc độ ổn định, mắt nhìn thẳng, thi thoảng liếc gương chiếu hậu kiểm tra phía sau.
Đến đoạn đường vòng, một chiếc xe máy bất ngờ cắt ngang.
Trần Kỳ đánh lái nhanh, xe lướt qua chỉ cách vài centimet. Tư Du ngẩng lên, hơi nghiêng người theo quán tính, nhưng anh đã kịp giữ vững tay lái, xe không bị tròng trành.
Cô nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Anh vẫn bình tĩnh, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nào.
“Phản xạ tốt đấy.” – cô nhướng mày, thể hiện sự công nhận.
“Thói quen của tôi, thưa tiểu thư.” Anh đáp lại, mắt vẫn hướng thẳng về con đường phía trước.
Một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ phát khẽ từ radio.
Cô ngồi tựa lưng ra ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Thành phố đang dần hiện rõ, từng dòng người hối hả, biển quảng cáo đa dạng màu sắc, những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng sớm.
Năm năm xa quê, nhưng có những thứ chẳng đổi thay, chỉ là cô đã khác.
Xe dừng trước trụ sở công ty Lâm Thị, tòa nhà kính cao vút với logo bạc sáng.
Cô bước xuống, đưa mắt nhìn tòa nhà một lúc lâu, rồi nói:
"Chiều ba giờ rưỡi đón tôi. Có thể sẽ phải ghé qua hội trường thành phố.”
“Rõ.”
Cô gật đầu, đi thẳng.
Giày cao gót vang nhịp đều trên nền đá cẩm thạch, dội lại âm thanh lạnh lẽo giữa sảnh lớn.
Anh nhìn theo cho đến khi dáng cô khuất sau cửa xoay, rồi mới quay lại xe.
Trong xe, anh mở cuốn sổ đen, rà lại danh sách bảo dưỡng, thời gian đổ nhiên liệu, và ghi thêm mấy dòng chú thích ngắn.
Khi xong, anh tựa nhẹ lưng vào ghế, ánh mắt vô thức hướng lên tòa nhà trước mặt — nơi cô đang làm việc.
Cảm giác ấy kỳ lạ, như thể có một sợi dây mảnh vô hình nối anh với thế giới trên cao kia, dù biết rằng, ranh giới giữa họ vốn không dễ vượt qua.
Buổi chiều, khi cô ra, trên tay cầm thêm vài tập hồ sơ. Anh nhanh tay mở cửa, đỡ lấy.
Cô thoáng nhìn, rồi nói:
“Anh từng làm việc gì trước đây?”
“Lái xe, đôi khi huấn luyện kỹ năng phòng vệ.”
"Tôi thấy không giống lắm.”
Anh quay sang, ánh mắt bình thản:
“Công việc nào cũng cần nghiêm túc, thưa tiểu thư.”
Cô khẽ nhếch môi, nửa như đồng ý, nửa như đang suy nghĩ gì đó, rồi im lặng.
Xe tiếp tục chạy trong ánh chiều dần nhuộm màu cam nhạt.
Qua khung kính, những tán cây lướt nhanh, phản chiếu ánh sáng như những mảnh gương vụn.
Khi xe dừng lại trước biệt thự, cô bước xuống, nói ngắn gọn:
"Ngày mai, bảy giờ. Tôi muốn đến xưởng xây dựng.”
“Tôi sẽ chuẩn bị.”
Cô gật đầu, không nhìn lại, đi thẳng vào nhà.
Tiếng cửa khép lại nhẹ như hơi thở.
Trần Kỳ đứng yên giây lát, rồi quay người, kiểm tra lại cửa xe, tắt máy, sắp xếp lại ghế ngồi, cuối cùng ghi thêm một dòng nhỏ vào sổ lịch trình:
“Ngày 2 – ổn định. Lịch trình: 7h – xưởng phía Tây.”
Anh gấp sổ lại, cất vào túi áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang chuyển dần sang tím nhạt.
Một ngày trôi qua, yên lặng, gọn gàng, không có một lời thừa.
Nhưng trong sự đều đặn ấy, có điều gì đó đang khẽ dịch chuyển như những con sóng nhỏ chưa kịp vỡ trên mặt nước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận