Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Thư Và Người Giữ Chìa Khoá

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-10-27 21:49:45
Buổi sáng hôm sau, trời âm u.
Mây xám giăng thấp, báo hiệu cơn mưa đến sớm.
Trong sân, Trần Kỳ đã kiểm tra xe từ sáu giờ, dù lịch trình bắt đầu lúc bảy.
Anh quen việc chuẩn bị sớm, không chỉ vì kỷ luật, mà vì với anh, mọi thứ không được phép sai lệch, dù chỉ một phút.

Đúng bảy giờ, Lâm Tư Du xuất hiện.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, quần tây xám, khoác áo blazer cùng tông.
Mái tóc buộc gọn, gương mặt không điểm son, chỉ có đôi mắt đen sâu, hơi mang ảm đạm.

“Đến xưởng phía Tây.”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Xe rời khỏi khu biệt thự, tiến về hướng ngoại ô.
Hai bên đường, những khu nhà thấp dần nhường chỗ cho công trình đang xây.
Cần cẩu, giàn giáo, tiếng máy đục vang vọng trong không khí nồng bụi xi măng.

Tư Du mở cửa kính, để gió ùa vào, rồi khẽ nói:

“Năm năm rồi, khu này thay đổi nhiều thật.”

Trần Kỳ đáp, giọng đều:

"Nghe nói trước kia toàn đất hoang, giờ thì trở thành khu thương mại mới. Dự án do công ty cô đầu tư phải không?”

Cô hơi ngạc nhiên, hiếm khi anh chủ động hỏi.

“Phải. Dự án đầu tiên tôi phụ trách khi trở về.”
“Vất vả đấy.”

Câu nói đơn giản nhưng khiến cô thoáng khựng lại.
Rất ít người nói với cô theo cách đó. Không tâng bốc, không dè dặt, chỉ như một lời ghi nhận thật lòng.

Xe dừng trước cổng công trình.
Gió mạnh hơn, kéo theo bụi mịn bay tán loạn.
Cô bước xuống, mang mũ bảo hộ, còn anh đi theo cách vài bước, mắt quan sát xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-thu-va-nguoi-giu-chia-khoa&chuong=3]

Đó là bản năng của người từng trong quân ngũ.

Tư Du trao đổi với quản lý công trường, giọng rõ ràng, mạch lạc.
Cô đi kiểm tra từng khu vực, cúi xuống quan sát bản vẽ, hỏi kỹ về tiến độ, chi phí, vật liệu.
Trần Kỳ lặng lẽ theo sau, không chen vào, nhưng ánh mắt anh luôn để ý tới mặt đất, giàn giáo, và những sợi dây cáp căng ngang.

Khi họ đang đi ngang khu nhà mẫu, tiếng kim loại va mạnh vang lên.
Một thanh sắt dài trượt khỏi vị trí, rơi từ tầng hai xuống.

"Cẩn thận!”

Trần Kỳ phản xạ gần như bản năng, anh kéo mạnh Tư Du về phía mình, cả hai ngã xuống nền xi măng.
Thanh sắt rơi sát bên, phát tiếng choang chói tai.

Không khí đông cứng lại.
Công nhân xung quanh hốt hoảng chạy tới.

Tư Du vẫn nằm trong vòng tay anh, hơi thở gấp, tim đập loạn nhịp.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được mùi mồ hôi lẫn hương xà phòng thoang thoảng trên áo anh.

Anh buông cô ra, đứng dậy trước, đưa tay đỡ cô lên.

“Cô không sao chứ?”

“Tôi... ổn.” – cô đáp, giọng khàn khàn.

Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong một thoáng, cô nhìn thấy trong mắt anh không chỉ sự điềm tĩnh, mà còn là bản năng bảo vệ mạnh mẽ, thứ mà không phải người phục vụ nào cũng có.

Quản lý công trường vội chạy lại xin lỗi rối rít.
Anh đứng im, chỉ lặng lẽ quan sát cách cô xử lý tình huống.
Không la mắng, không nổi giận, chỉ yêu cầu kiểm tra lại toàn bộ quy trình an toàn.
Giọng cô uy nghiêm nhưng không hề cáu gắt.

Khi mọi thứ ổn định, họ quay lại xe.
Cô ngồi im vài phút, rồi nói khẽ:

“Anh từng là lính, đúng không?”

Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt không né tránh.

“Từng. Bảy năm.”

“Thế mà lại làm quản gia.”

“Công việc này yên tĩnh hơn.” – anh đáp, giọng nhẹ.

Cô nhìn ra ngoài, gió thổi làm vài sợi tóc rối lên bên má.

“Tôi không nghĩ anh là người chọn sự yên tĩnh.”

Anh không trả lời.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường đầy ổ gà, tiếng bánh xe hòa vào nhịp tim vừa mới bình ổn.
Cô ngồi tựa đầu vào ghế, mắt khép hờ. Hình ảnh anh kéo mình lại vẫn còn lặp đi lặp lại trong trí óc, rõ hơn cả âm thanh rơi vỡ của thanh sắt.

Trần Kỳ liếc gương, ánh mắt chạm vào gương mặt cô phản chiếu.
Cô không nhìn anh, nhưng dường như cảm nhận được điều đó, khóe môi khẽ cong, nửa như mỉm cười, nửa như đang giấu đi một cảm xúc khó gọi tên.

Về đến biệt thự, cô dừng lại trước cửa xe.

“Cảm ơn... vì khi nãy.”

“Chỉ là phản xạ thôi, thưa tiểu thư.”

“Dù sao cũng cảm ơn.” – cô nói lại, lần này nhỏ hơn.

Anh cúi đầu:

“Tôi đã rõ rồi, tiểu thư”

Cô bước đi, giày cao gót gõ nhịp trên nền đá.
Anh đứng nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt mang vẻ khó đoán.
Cơn gió cuối chiều lướt qua, mang theo mùi kim loại và bụi xi măng — thứ mùi của hiện thực và cũng là của khởi đầu.

Bình Luận

0 Thảo luận