Buổi tối, mưa bắt đầu rơi.
Những giọt đầu tiên chạm vào khung cửa kính, vỡ ra thành những vệt nước mảnh, trượt dài trên mặt kính lạnh.
Cả căn biệt thự chìm trong tiếng mưa rả rích, lẫn tiếng gió thổi qua hàng thông ngoài vườn.
Lâm Tư Du ngồi trong phòng làm việc tầng hai, ánh đèn vàng hắt xuống bàn giấy ngổn ngang hồ sơ.
Cô cầm bút, nhưng mắt lại nhìn về phía cửa sổ — nơi giọt mưa đang dày dần, tạo nên những vòng xoáy nhỏ trên mặt kính.
Ngày hôm nay, cảnh ở công trình vẫn ám ảnh cô: thanh sắt rơi, tiếng va chạm, rồi bàn tay rắn chắc kéo cô lại.
Cô khẽ chạm vào cổ tay, nơi còn in vệt đỏ mờ do bị siết lúc đó.
Cảm giác an toàn ngắn ngủi ấy, lạ thay vẫn còn đọng lại.
Bên dưới, phòng khách vẫn sáng đèn.
Trần Kỳ đang kiểm tra hệ thống cửa sổ, đảm bảo mọi thứ đóng kín trước khi gió mạnh hơn.
Mưa rơi mỗi lúc một nặng, gió thổi khiến cánh cửa gỗ phát ra âm thanh cọt kẹt khẽ.
Anh dừng lại bên hiên, đưa tay hứng vài giọt mưa, rồi nhìn ra khoảng sân tối mờ.
Cây phong già nghiêng ngả, cành lá quất vào nhau.
Khoảnh khắc ấy, anh bất giác nhớ đến những năm còn trong quân đội. Đêm mưa rừng, áo sũng nước, và sự im lặng chỉ bị phá bởi tiếng mưa rơi đều như nhịp thở của đất trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-thu-va-nguoi-giu-chia-khoa&chuong=4]
Tiếng bước chân vang nhẹ phía cầu thang.
Tư Du bước xuống, tay cầm cốc trà nóng, tóc buông nhẹ, không còn kiểu buộc cao như thường lệ.
Ánh sáng dịu từ đèn trần phản chiếu lên gương mặt cô, làm cho gương mặt xinh đẹp ấy bớt sự lạnh lùng, bớt khoảng cách.
“Anh chưa nghỉ à?” – cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
“Tôi đang kiểm tra cửa sổ, gió mạnh hơn dự kiến.”
Cô gật đầu, tiến gần lại cửa sổ lớn nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, mưa trắng xóa.
“Lâu rồi mới có trận mưa thế này.” – cô khẽ nói.
Anh đứng cách nửa bước, chậm rãi đáp:
“Mưa làm người ta thấy mọi thứ thật hơn, vì không ai giả vờ được khi bị ướt.”
Cô khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ nhưng tự nhiên.
“Anh nói chuyện lạ thật. Người phục vụ thường ít triết lý như vậy.”
“Tôi chỉ nói điều mình từng thấy thôi.”
Một khoảng lặng trôi qua.
Tiếng mưa gõ đều lên mái hiên, ánh đèn hắt vàng xuống sàn đá bóng loáng.
Cô khẽ xoay cốc trà trong tay, hơi nước bốc lên mờ mờ che một phần gương mặt.
“Hồi ở Anh, tôi thích mưa.” – cô nói, giọng xa xăm.
“Nhưng bây giờ thì khác. Ở đây, mưa khiến tôi nhớ quá nhiều thứ.”
Anh quay sang, ánh nhìn dịu hơn mọi khi.
“Nhớ… những người không còn cạnh bên?”
Cô im lặng.
Một thoáng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa.
Rồi cô khẽ nói:
“Mẹ tôi mất vào một ngày mưa. Khi ấy tôi vẫn còn nhỏ, chẳng kịp hiểu. Nhưng từ đó, mỗi khi mưa đến, tôi luôn có cảm giác… có ai đó đang đứng nhìn mình từ xa.”
Anh không nói gì, chỉ đứng lặng.
Cô cười nhẹ, tự giễu:
“Anh thấy đấy, tôi không mạnh mẽ như người ta nghĩ.”
“Không ai mạnh mãi được.” – anh lắc đầu, tiếp tục nói:
“Có những người chỉ chọn im lặng thay vì gục ngã.”
Cô ngẩng lên nhìn anh.
Ánh sáng đèn phản chiếu trong đôi mắt đen sâu, khiến khoảnh khắc ấy dài ra.
Không có gì quá thân mật, chỉ là một sự thấu hiểu rất yên bình.
Ngoài trời, sấm rền.
Mưa tạt mạnh vào hiên khiến một cánh cửa sổ bật mở, gió ào vào làm tấm rèm tung lên.
Tư Du giật mình, bước lùi lại.
Trần Kỳ tiến nhanh đến, đóng cửa, khóa chốt, rồi quay lại.
“Cô ổn chứ?”
“Tôi không sao.”
Áo anh ướt ở vai, vài giọt nước lăn xuống cổ.
Cô định lấy khăn, rồi chần chừ. Cuối cùng vẫn đi đến tủ, rút một chiếc khăn trắng, đưa cho anh.
“Anh lau đi, không khéo lại ốm.”
Anh đón lấy, cúi nhẹ đầu:
“Cảm ơn.”
Cô quay đi, giọng nhỏ đến mức gần như bị lẫn vào tiếng mưa:
"Lần đầu tiên tôi thấy anh không lạnh.”
Anh mỉm cười, hiếm hoi:
“Có lẽ là do mưa.”
Một lúc sau, cô trở lại phòng làm việc.
Anh vẫn đứng trong sảnh, nghe tiếng bước chân cô xa dần trên cầu thang gỗ.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi từng hạt dài, nặng, rơi không dứt.
Trên bàn, cuốn sổ lịch trình vẫn mở, trang hôm nay còn trống.
Anh cầm bút, chần chừ, rồi viết một dòng nhỏ:
“Ngày 3 – mưa. Tiểu thư không thích mưa.”
Anh gấp sổ lại, đặt xuống, mắt khẽ ngước nhìn về phía tầng hai.
Ánh đèn trong phòng cô vẫn sáng, hắt qua khung cửa kính mờ hơi nước.
Anh thở nhẹ, rồi đứng yên như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ nữa thôi, là quá khứ của cả hai người sẽ giao nhau ở giữa đêm mưa này.
Ngoài kia, cơn bão vẫn chưa dừng.
Nhưng trong căn biệt thự ấy, giữa tiếng mưa rơi,
đã có một sự ấm áp đầu tiên len vào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận