Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOA HẢO NGUYỆT VIÊN

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:57:36
28
Cố Hựu Phàm từng đề cập đến chuyện hòa ly với ta một lần.
Nhưng đã bị ta khéo léo từ chối: "Giờ nương vừa mới mất, chúng ta lại hòa ly, người ngoài sẽ nghĩ thế nào chứ?"
Nói rồi, ta rót cho mình một chén trà, cố gắng dùng vị đắng nhàn nhạt của trà để áp chế nỗi xót xa trong lòng.
Cố Hựu Phàm xoa xoa thái dương, khẽ nhíu mày: "Nói thì nói vậy, nhưng ta cũng không thể cứ mãi làm lỡ dở muội."
"Sao lại là lỡ dở chứ?"
Ta khẽ nhếch môi, cười cười: "Trong sách có nói, nếu tình cảm đôi bên đủ sâu đậm, thì đâu cần phải ngày ngày bên nhau? Nếu một nam nhân vì ta lớn tuổi mà chán ghét ta, vậy thì hắn ta cũng không đáng để ta gửi gắm cả đời."
"Nếu cha mẹ ta mà biết chúng ta hòa ly, chắc chắn sẽ lập tức tìm đến đây làm ầm ĩ lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=13]

Huynh cứ coi như giúp ta ngăn tai họa đi, đợi khi nào ta tìm được người mình thích, chúng ta hẵng hòa ly cũng chưa muộn."
Những năm qua, dưới sự khích lệ của Cố Hựu Phàm, ta đã đọc rất nhiều sách, hiểu ra nhiều đạo lý trước kia chưa từng biết đến.
Chàng nói ta có thiên phú kinh doanh, không nên bị nhốt trong khuê phòng chật hẹp.
Vừa một năm trước, ta bắt đầu làm việc trong thương ngành của Cố gia.
Thế giới bên ngoài rộng lớn vô ngần, gặp nhiều người, chứng kiến nhiều chuyện, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn trước rất nhiều, đến cả lời nói dối cũng trở nên tự nhiên trôi chảy.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa, tia sáng lấp lánh mang theo hơi ấm dịu dàng.
Cố Hựu Phàm chăm chú nhìn ta.
Còn ta lại bất giác nín thở, sợ rằng chàng sẽ nhận ra sơ hở nào đó.
Thật lâu sau đó.
Cuối cùng chàng cũng nở một nụ cười dịu dàng: "Vậy cứ quyết định vậy đi, đợi muội tìm được người trong lòng, chúng ta sẽ hòa ly."
Ta thở phào nhẹ nhõm như bớt được gánh nặng, cố nén đau đớn trong lòng, cười nói với chàng: "Đến lúc đó, huynh phải chuẩn bị cho ta một phần hồi môn thật hậu hĩnh đấy, không thì ta không chịu đâu!"
"Được."
Tuy chỉ là câu nói đùa, nhưng chàng lại đồng ý một cách vô cùng nghiêm túc.
Lúc đó, ta nghĩ rằng mình đã lừa được chàng, nên chỉ mãi chìm đắm trong niềm vui sướng vì không cần phải rời xa chàng.
Mà không hề hay biết, ẩn ý trong câu nói của chàng là gì.
29
Năm thứ chín kể từ khi ta gả vào Cố gia, nước Kỳ đã đầu hàng.
Lại một mùa hoa quế nở rộ, ta bưng bát rượu nếp hoa quế mới nấu xong đến thư phòng tìm Cố Hựu Phàm. Cửa thư phòng khép hờ, chàng đứng bên cửa sổ, bàn tay cầm tờ báo khẽ run lên.
"Trĩ Ngư..."
Ta nghe thấy chàng gọi tên ta, trong giọng nói không giấu được sự kích động.
"Đầu hàng rồi, bọn họ đầu hàng rồi!"
Ta đặt khay xuống bàn sách, giọng cũng run run: "Phải, chúng ta đã thắng rồi!"
Tối hôm đó, Cố Hựu Phàm nói muốn uống rượu ăn mừng một phen.
Ta vốn không đồng ý, sợ chàng uống xong lại đau dạ dày.
Nhưng chàng thề thốt chắc chắn với ta: "Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau."
Đôi mắt chàng dịu dàng đến lạ thường.
Bao nhiêu năm qua, vẻ ngoài của chàng dường như vẫn không hề thay đổi.
Ta thở dài: "Không có lần sau."
Cố Hựu Phàm có tâm trạng rất tốt, đích thân khiêng hai chiếc ghế mây ra sân.
Trời đất mịt mờ, chúng ta cứ thế trò chuyện vu vơ, chẳng đầu chẳng cuối.
Dưới ánh trăng, một chai rượu nhanh chóng đã cạn đáy.
Ta nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát người đàn ông bên cạnh. Đêm nay, chàng rất vui, trên mặt luôn nở nụ cười.
Từ sau khi Thẩm Ánh Đường qua đời, dường như chàng chưa từng vui vẻ đến vậy.
Ta nhìn góc nghiêng trên khuôn mặt chàng, cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi đã giấu trong lòng bấy lâu nay:
"Thẩm tiểu thư bọn họ biết tin này, chắc cũng sẽ rất vui, đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
Cố Hựu Phàm tựa vào chiếc ghế mây, ngước nhìn bầu trời đầy sao:
"Thật muốn tự mình báo tin tốt này cho nàng ấy biết…"
Trăng quá đẹp, ta ngủ thiếp đi dưới ánh trăng lúc nào không hay.
Mơ màng giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, ta lờ mờ cảm nhận có ai đó bế mình lên, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai ta.
Hình như chàng đã nói gì đó với ta.
Nhưng ta không nghe rõ.

Bình Luận

0 Thảo luận