Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOA HẢO NGUYỆT VIÊN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:55:28
4
Cố Hựu Phàm là bị Cố lão gia lừa về.
Cố lão gia viết cho chàng một bức thư, nói rằng Cố phu nhân bệnh nặng, bảo chàng nhất định phải về để gặp mặt lần cuối cùng.
Cố Hựu Phàm vội vã trở về, lại phát hiện mẫu thân hoàn toàn không hề bệnh tật.
Đây là một âm mưu.
Là chiêu do Cố lão gia bày ra, chỉ để lừa chàng về nhà.
Sau khi biết sự thật, Cố Hựu Phàm giận dữ: "Cha không thấy cách làm của mình rất hoang đường sao? Sao cha có thể tùy tiện đem sức khỏe của mẫu thân ra làm trò đùa chứ?"
Cố lão gia cũng nhíu chặt mày:
"Nếu ta không lừa con về, ai biết con còn gây ra chuyện gì ở bên ngoài chứ!"
Cố gia đơn truyền, Cố lão gia chỉ có duy nhất một người nhi tử là Cố Hựu Phàm.
Ông cho chàng đi nước Y du học là vì thấy sự phát triển nhanh chóng trong công nghiệp của nước Y, mong nhi tử học được những phương pháp quản lý tiên tiến, sau này trở về có thể kế thừa gia nghiệp tốt hơn.
Không ngờ khi ra nước ngoài, Cố Hựu Phàm lại kết giao với một nhóm thanh niên yêu nước, ngày ngày cùng họ bôn ba.
Dưới ảnh hưởng của họ, chàng thậm chí còn tự ý chuyển sang ngành văn học, ôm giấc mộng dùng văn chương thức tỉnh quốc dân.
Nghe vậy, Cố Hựu Phàm sững sờ: "Cha biết cả rồi?"
Cố lão gia hừ một tiếng, coi như thừa nhận.
"Cha, nếu cha đã biết, thì càng không nên lừa con về! Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, những gì chúng con làm đều là chuyện lớn cứu nước cứu dân!"
Nhắc đến lý tưởng của mình, đôi mắt Cố Hựu Phàm chợt sáng lấp lánh.
Cố lão gia lại hơi đau đầu, ho khan hai tiếng: "Cứu nước cứu dân? Đó là chuyện con cần lo sao?"
Cố Hựu Phàm nghe ra sự chế nhạo trong lời cha, có phần không phục.
"Vậy cha nói xem, con nên lo chuyện gì?"
Cố lão gia chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức đáp:
"Đương nhiên là lập gia đình, kế thừa gia nghiệp, giữ vững sản nghiệp tổ tiên để lại!"
Gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh.
Ánh trăng trải dài trên sân, thấp thoáng vài nét u sầu.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=2]


5
Lúc đầu, Cố Hựu Phàm không chịu bước vào sân nhà ta dù chỉ nửa bước.
Về sau, là Cố phu nhân không nhìn nổi nữa, cầm kéo dọa tự vẫn, chàng mới bất đắc dĩ phải ở chung một căn phòng cùng ta.
Dù danh nghĩa là phu thê, nhưng chúng ta lại chẳng hề quen thuộc gì nhau.
Vừa vào phòng, Cố Hựu Phàm đã lấy một quyển sách ra, nằm dài trên ghế quý phi, chăm chú đọc.
Ta lén nhìn chàng vài lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đủ dũng khí để bắt chuyện với chàng.
Ta bồn chồn không yên, đành nghịch hai con cá vàng trong chậu.
Không biết qua bao lâu, Cố Hựu Phàm bỗng đứng sau lưng ta:
"Con cá này, nàng lấy từ đâu ra?"
Giọng chàng trầm thấp, có chút từ tính, rất dễ nghe.
Ta quay đầu nhìn vào mắt chàng, khẽ đáp: "Là ca ca ta tặng ta."
Hai con cá này là quà cưới ca ca ta tặng ta.
Không giống như cá chép thường nuôi trong ao, hai con cá vàng này nhỏ nhắn hơn, toàn thân phủ lớp vảy bạc lấp lánh, trên đầu có bướu cao cao màu đỏ nổi bật, lúc bơi lội vô cùng đáng yêu.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã thích chúng, ca ca biết nên đặc biệt mua về làm quà cưới tặng ta.
Cố Hựu Phàm lại không nói gì nữa, ta đành tìm cách tiếp tục câu chuyện: "Chàng cũng thấy chúng rất đáng yêu, đúng không?"
"Hửm?"
Chàng trầm ngâm giây lát, rồi thản nhiên nói: "Đúng là đáng yêu, nhưng vì chút tư dục cá nhân mà giam cầm chúng cả đời trong chậu, có lẽ quá tàn nhẫn."
Ta hiểu hàm ý trong lời nói của chàng, sắc mặt thoáng cứng đờ.
Hai tay giấu sau lưng siết chặt đến mức móng tay như muốn cắm vào da thịt.
Cố Hựu Phàm tiếp tục:
"Có lẽ lời ta nói với nàng có hơi tàn nhẫn, nhưng ta không muốn lừa gạt nàng. Ta đã có người trong lòng, mong nàng đừng ôm bất kỳ hy vọng nào với ta."
Ta không khóc, cũng không làm loạn.
Chỉ bình tĩnh nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng gật đầu:
"Ta biết rồi."
Cố Hựu Phàm có phần bất ngờ, dường như không nghĩ ta lại phản ứng như vậy.
"Nàng… Không muốn hỏi ta gì sao?"
Ta cắn môi: "Vậy… Chàng có đuổi ta đi không?"
Nếu Cố Hựu Phàm bỏ ta, phụ thân nhất định sẽ chê ta làm mất mặt, không cho ta quay về Lâm gia nữa.
Đến lúc đó, ta phải làm sao đây…
Cố Hựu Phàm rõ ràng cũng nghĩ đến điều này.
Chàng trầm giọng nói với ta: "Nàng cũng là nạn nhân trong cuộc hôn nhân này. Nếu không có chỗ đi, Cố gia sẽ không mặc kệ nàng. Nếu nàng tìm được người mình thích, thì cứ nói với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng."
Thật là khiến người ta dở khóc dở cười.
Sau khi kết hôn lần đầu tiên ta cùng phu quân trò chuyện lâu như vậy, thế mà chàng lại khuyên ta tự do yêu đương.

Bình Luận

0 Thảo luận