6
Nhưng ta chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, ngay từ ngày đầu ta gả cho chàng, ta đã xác định sẽ cùng chàng đi hết cuộc đời.
Đêm đó trời mưa, ta nằm trên giường lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi tí tách.
Ta nhớ lại những lời mẫu thân từng dạy ta rằng, nữ tử thông minh phải như nước, lặng lẽ bước vào cuộc sống của nam nhân, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của hắn.
Lâu dần, hắn sẽ không rời xa con được.
Cố phu nhân sức khỏe yếu, từ ngày ta vào cửa, mọi chuyện trong Cố gia đều do một tay ta quán xuyến.
Trong bữa ăn bà thường xuyên khen ngợi ta ngay trước mặt Cố Hựu Phàm:
"Có được đứa con dâu đảm đang, khéo léo là Trĩ Ngư như con, đúng là phúc phận của Cố gia ta."
Cố Hựu Phàm không hề đáp lại, chỉ im lặng ăn cơm.
Nhưng ta không nản lòng.
Lâu dần sẽ thấy lòng người, có vài chuyện, không phải thứ có thể vội vã.
Ta cố gắng từng ngày, ngây thơ hy vọng một ngày nào đó có thể sưởi ấm trái tim lạnh lùng của Cố Hựu Phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=3]
7
Qua năm mới, bạn học ở nước Y của Cố Hựu Phàm cũng lần lượt trở về nước, họ hẹn gặp nhau ở biệt quán Nhã Lan ở ngoại thành.
Ban đầu, Cố lão gia không muốn cho chàng đi.
Hai tháng sau khi Cố Hựu Phàm về Lăng Thành, nước Kỳ chiếm giữ mấy tòa thành phía bắc của nước Hoa.
Khắp nơi trên cả nước nổ ra các cuộc biểu tình, các thanh niên yêu nước tấp nập xuống đường phản đối chính quyền nhu nhược.
Cố Hựu Phàm cũng muốn tham gia, nhưng Cố lão gia sợ chàng gây chuyện, nên mấy tháng nay vẫn luôn không cho chàng ra ngoài.
Chuyện ta không ngờ là, lần này Cố phu nhân lại lên tiếng giúp chàng:
"Để Phàm Nhi đi đi, ta nghe nói cứ giam mình trong nhà mãi, người khỏe mạnh cũng sẽ sinh bệnh mất!"
Cuối cùng, dưới sự nài nỉ của hai mẫu tử họ, Cố lão gia cũng đồng ý.
Chàng vô cùng mong chờ buổi tụ họp này.
Ta nhìn theo bóng lưng hân hoan của chàng, trong lòng mơ hồ nhận ra, có lẽ điều chàng mong đợi thực sự, là một người nào đó sẽ xuất hiện ở buổi tụ họp.
Ngay sau bữa trưa, Cố phu nhân tìm đến viện của ta.
Bà còn mang theo một hộp điểm tâm, mở ra là bánh hoa lê sáng nay ta vừa mang qua cho bà.
"Điểm tâm hôm nay không hợp khẩu vị của người ạ?"
Bà lắc đầu, dịu dàng nắm lấy tay ta:
"Điểm tâm con làm sao có thể không ngon chứ? Nhưng điểm tâm ngon như vậy, nếu chỉ có ta ăn, chẳng phải rất lãng phí sao?"
8
Dưới sự khích lệ của Cố phu nhân, ta mang theo một hộp bánh lê hoa đến biệt quán Nhã Lan.
Hoa tường vi được trồng khắp biệt quán, gần đến mùa nở rộ, những nụ hoa đã chi chít trên cành.
Cố Hựu Phàm đang nói chuyện cùng một đám thanh niên, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, mà chàng đứng dưới bóng cây long não, trên miệng nở cười rạng rỡ.
Ta không dám trực tiếp đi qua, bèn nhờ một người đàn ông mặc Âu phục màu cà phê gọi chàng qua đây.
Không ngờ, người đó chẳng đi qua đó mà trực tiếp hét lớn với Cố Hựu Phàm ở phía xa:
"A Phàm, muội muội nhà ngươi đến tìm ngươi này!"
Hắn ta vừa hét lên, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía ta.
Cố Hựu Phàm vừa nhìn thấy ta, nụ cười trên môi lập tức cứng lại.
Chàng sải bước đến, giọng trầm xuống hỏi ta: "Nàng đến đây làm gì?"
Ta bị giọng nói nghiêm khắc của chàng dọa sợ, lắp bắp giơ hộp bánh trong tay lên: "Nương bảo ta mang bánh đến tặng cho bạn của chàng…"
Chàng không nhận lấy, ta cắn môi, nhỏ giọng nói thêm: "Ta tự tay làm đó, rất ngon, không tin thì chàng nếm thử đi?"
Một mỹ nhân bước ra từ đám đông, mặc một bộ sườn xám màu trắng nguyệt, đôi môi đỏ thắm dù không son phấn, dung nhan không thể diễn tả bằng lời.
Nàng ấy hiểu lầm rằng Cố Hựu Phàm đang bắt nạt ta, liền lên tiếng bất bình thay ta.
"A Hựu, muội muội chàng cất công mang đồ đến cho chàng, vậy mà chàng lại không vui sao?"
"Ánh Đường..." Cố Hựu Phàm khó xử nhìn nàng ấy.
Ánh mắt tràn đầy yêu thương của chàng không thể là giả. Chàng mấp máy môi, nhưng lại không biết phải giải thích thân phận của ta với nàng ấy như thế nào.
Ta chợt hiểu ra, xem ra đây chính là người mà Cố Hựu Phàm từng nhắc đến với ta, người mà chàng yêu sâu đậm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận