Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOA HẢO NGUYỆT VIÊN

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:56:56
Cố phu nhân thấy ta không có ý kiến gì, bèn thở dài.
Ánh mắt bà dừng lại trên người Cố Hựu Phàm, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, con cái đều là oan gia cả, con muốn làm gì thì tùy. Nhưng có một điều, bây giờ cha con vừa mất, theo quy tắc Cố gia, con phải chịu tang ba năm.”
Cố Hựu Phàm không chút do dự mà đồng ý.
So với cả đời, ba năm ngắn ngủi này có đáng là gì đâu.
Ra khỏi sân viện của Cố phu nhân, Cố Hựu Phàm như bớt được gánh nặng cười nói:
“Trĩ Ngư, hôm nay cảm ơn muội.”
Bàn tay buông thõng bên người ta siết chặt lại thành nắm đấm, giọng điềm tĩnh: “Ta chỉ làm điều mà mình cho là đúng, ca ca.”
Dù sao, hai người hạnh phúc, vẫn tốt hơn là ba người cùng đau khổ.
Một bông tuyết rơi xuống từ bầu trời, ta không kìm được mà đưa tay đón lấy sắc trắng thuần khiết ấy.
Tuyết rơi rồi.
Sang năm, mọi thứ sẽ tốt lên thôi…

19
Cố Hựu Phàm dự định bỏ tiền túi ra để mở một trường học ở Lăng Thành.
Chàng nói rằng trường học ở nước Hoa quá ít, đặc biệt là những trường nhận nữ tử lại càng hiếm hoi. Nhưng dù là con trai hay con gái, ai cũng nên được đọc sách học chữ.
"Thế hệ sau của chúng ta, ít nhất cũng phải hiểu được cuộc đời của mình, sống vì điều gì."
Chàng nhờ ta đến gặp Thẩm Ánh Đường, thuyết phục nàng ấy đến trường dạy học.
Thật ra chuyện này chàng hoàn toàn có thể tự đi.
Ta biết chàng làm như vậy là để giữ gìn danh tiếng cho cả ta và Thẩm Ánh Đường.
Nhà của Thẩm Ánh Đường nằm trong một con hẻm nhỏ ở phía nam thành phố. Ta men theo con đường lát đá xanh đi đến cuối hẻm, gõ cửa viện.
Cánh cửa mở ra, Thẩm Ánh Đường nhìn thấy ta thì có vẻ hơi bất ngờ.
"Cố thái thái, sao cô lại đến đây?"
Ta mỉm cười nhạt: "Tiện đường đi ngang qua, nên ghé vào thăm mọi người. Ta có thể vào trong ngồi một chút không?"
"À... tất nhiên rồi."
Nói rồi, nàng ấy vội nghiêng người nhường lối.
Vừa đi vào, ta vừa quan sát xung quanh. Viện củaThẩm gia khá cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng.
Thẩm Ánh Đường dẫn ta vào phòng, lại pha cho ta một tách trà nóng.
"Uống chút trà nóng cho ấm bụng."
Thẩm Ánh Đường kể với ta rằng, sau ca phẫu thuật, cha Thẩm hồi phục rất tốt, vài ngày sau đó là ông lão có thể xuất viện về nhà.
Giờ nàng ấy không còn làm ở vũ trường nữa, mà tìm được một công việc lặt vặt ở tòa soạn báo.
"Trước đây đi làm ở đó cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=9]

Nếu để cha ta biết chuyện này, chắc ông ấy sẽ tức đến chết mất. Chỉ là công việc bây giờ lương thấp hơn nhiều, tiền nợ cô, có lẽ ta sẽ phải trả lâu hơn một chút."
"Không sao cả, cô cứ từ từ trả là được."
Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, lần lượt kể cho nàng ấy nghe những chuyện đã xảy ra dạo gần đây.
Nghe xong, nàng ấy đột nhiên đứng dậy, quỳ thẳng xuống trước mặt ta.
"Thẩm tiểu thư, cô làm gì vậy?"
Ta giật mình, vội cúi xuống đỡ nàng ấy dậy, nhưng nàng ấy lại không hề nhúc nhích.
"Dù thế nào đi nữa, rốt cuộc vẫn là chúng ta có lỗi với cô..."
Làm gì có ai có lỗi với ai?
Ta cũng có lòng kiêu hãnh và tự trọng của mình. Nếu có sự lựa chọn khác, ai lại muốn làm một oán phụ nơi khuê phòng chứ?
"Cố Hựu Phàm dự định mở một trường học ở Lăng Thành, muốn mời cô làm giáo viên. Chàng ấy nói rằng, con người cần được đọc sách học chữ, như vậy sau này mới có thể tự chọn con đường cho mình. Ta không biết con đường chàng ấy chọn có đi được đến đích hay không, nhưng ta hy vọng thế gian này sẽ có ít đi những người giống như ta, bị cha mẹ sắp đặt cả đời."
Ta nhìn thẳng vào nàng ấy: "Thẩm tiểu thư, cô có sẵn lòng giúp ta thực hiện tâm nguyện này không?"
Nàng ấy cũng ngẩng đầu nhìn ta.
Đôi mắt đẹp ấy ánh lên giọt nước mắt lấp lánh, nhưng khi cười lại rạng rỡ vô cùng.
Cũng... đẹp đẽ vô cùng.
Bên ngoài, một tia nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây dày.
Băng tuyết rồi cũng sẽ tan chảy, có lẽ không bao lâu nữa, mùa xuân ấm áp sẽ đến.

20
Giờ đây nhớ lại, quãng thời gian ấy giống như một giấc mộng đẹp.
Mọi chuyện đều đang diễn ra theo quỹ đạo lý tưởng của chúng ta. Nó quá đẹp, quá hoàn hảo, đến mức ta ngỡ rằng tất cả chúng ta đều sẽ có một tương lai hạnh phúc viên mãn.
Nhưng ông trời lại trêu đùa chúng ta một vố đau đớn nhất.
Thẩm Ánh Đường chết rồi.
Không một dấu hiệu báo trước, nàng ấy qua đời trong một đêm lạnh giá, ngay trước thềm mùa xuân sắp đến.
Nàng ấy rơi từ cửa sổ tầng bảy của một phòng khách sạn ở khách sạn Đông Phương, máu đỏ chảy loang lổ khắp mặt đất.
Cục cảnh sát nói đây là một tai nạn, sẽ không lập án điều tra.

Bình Luận

0 Thảo luận