Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOA HẢO NGUYỆT VIÊN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:56:10
12
Ta vẫn nói với Cố Hựu Phàm chuyện Thẩm Ánh Đường làm việc ở vũ trường.
Chàng trẻ tuổi nóng nảy, vừa nghe xong liền vớ lấy áo khoác Âu phục định lao ra ngoài.
Bị ta ngăn lại.
"Buông ta ra! Ta phải đi tìm Ánh Đường!"
Lông mày chàng nhíu chặt, cố sức hất tay ta ra.
Giọng nói của chàng lạnh băng, thấm đẫm hơi lạnh cắt da cắt thịt.
Nhưng ta không hề buông tay, chỉ nhẹ giọng nói:
"Chàng không thể đi tìm nàng ấy, nàng ấy sẽ không muốn gặp chàng đâu."
Cố Hựu Phàm không hiểu: "Tại sao?"
Mưa ngoài trời vẫn chưa ngớt, càng lúc càng nặng hạt.
Ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng: "Bởi vì nàng ấy yêu chàng, nên nàng ấy không muốn để chàng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác nhất của mình."
Ai cũng có lòng tự tôn cả.
Mà nữ tử, khi ở trước mặt người mình yêu, lòng tự tôn lại càng lớn hơn.
Chúng ta ai cũng chỉ muốn thể hiện phiên bản đẹp nhất của mình trước mặt người mình yêu.
Có lẽ Cố Hựu Phàm không ngờ ta sẽ nói như vậy. Chàng sững sờ, rồi hơi bực bội hỏi:
"Vậy nàng bảo ta phải làm sao? Cứ mặc kệ nàng ấy như vậy sao?"
Ta buông tay chàng ra, đứng dậy: "Để ta đi thay chàng."
Nghe vậy, Cố Hựu Phàm càng cau chặt mày.
“Nàng đi thay ta?"
"Phải, ta đi thay chàng."
Đúng vậy, Thẩm Ánh Đường là tình địch của ta, nhưng nàng ấy cũng giống ta, đều là những nữ tử bình thường mà thôi.
Một hồi lâu sau, lâu đến mức trăng trên trời cũng ẩn mình vào trong những đám mây.
Cuối cùng, Cố Hựu Phàm cũng xác định rằng ta không có ý giở trò với chàng, liền gượng gạo nói một câu cảm ơn.
Ta lặng lẽ rút tay mình về.
"Không cần cảm ơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=6]

Chỉ là ta cảm thấy, Thẩm tiểu thư là một cô nương tốt. Có lẽ nàng ấy có nỗi khổ riêng mà thôi."
13
Vừa nhìn thấy ta, Thẩm Ánh Đường đã tránh đi.
Lúc nhíu mày, trông nàng ấy rất giống Cố Hựu Phàm. Chỉ khác là nàng ấy có đôi mày liễu, dù có giận dữ thì cũng vẫn đẹp động lòng người.
"Cố thái thái, cô rảnh lắm sao?"
Mỗi lần nàng ấy hỏi như vậy, ta chỉ cười nhìn nàng ấy, rồi khẽ đáp: "Ừm" một tiếng.
Thẩm Ánh Đường chẳng làm gì được ta.
Dù gì, nàng ấy cũng là một tiểu thư thấu tình đạt lý.
Mắng chửi giữa phố là chuyện mà dù thế nào nàng ấy cũng tuyệt đối không làm.
Ngày thứ ba ta đi theo nàng ấy, có người đến vũ trường tìm nàng ấy, nói rằng bệnh tình của phụ thân nàng ấy lại xấu đi, cần phải làm phẫu thuật ngay.
Sắc mặt nàng ấy tái hẳn đi.
Vừa đến bệnh viện, bác sĩ đã giục nàng ấy đóng viện phí, nói rằng số tiền lần trước nộp đã dùng hết rồi.
Thẩm Ánh Đường đổ hết tiền trong túi ra.
Y tá kiểm tra một hồi rồi bảo rằng số tiền này vẫn không đủ để làm phẫu thuật.
Ta trả giúp nàng ấy số tiền phẫu thuật còn thiếu.
Ban đầu, Thẩm Ánh Đường không muốn nhận, nhưng thái độ của ta rất kiên quyết.
"Thẩm tiểu thư, bây giờ còn chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của phụ thân cô chứ?"
Nàng ấy cắn môi, hai tay nắm chặt lại, rồi thề chắc nịch với ta:
"Cố thái thái, sau này ta nhất định sẽ trả lại tiền cho cô!"
"Được."
Ta cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý với nàng ấy.
Nếu ta là nàng ấy, e rằng ta cũng không muốn mắc nợ ân tình này.

14
Trong lúc chờ ca phẫu thuật kết thúc, Thẩm Ánh Đường kể với ta vài chuyện cũ.
Mẫu thân nàng ấy mất sớm, phụ thân một mình nuôi nàng ấy khôn lớn.
Cha Thẩm là một thầy đồ dạy tư thục, tính tình hiền hòa, chưa bao giờ vì Thẩm Ánh Đường là con gái mà khắt khe với nàng ấy.
Ngược lại, ông rất vui khi dạy nữ nhi đọc sách, học chữ.
Chúng ta ngồi cạnh nhau trên ghế dài ngoài hành lang bệnh viện. Thẩm Ánh Đường hơi nheo mắt, khi nhắc đến phụ thân mình, khóe môi nàng ấy vô thức cong lên.
Ta nghĩ, tình cảm giữa hai cha con họ chắc hẳn rất tốt.
“Cha ta thường nói, sách chính là đường, đường cũng là sách. Hiểu được đạo lý trong sách, thì cũng sẽ hiểu được đạo làm người. Nhưng ta đã đọc sách hơn mười năm, cuối cùng lại không có nổi tiền để chữa bệnh cho ông. Ngay cả bệnh viện, nơi cứu người giúp đời này, cũng chỉ nhận tiền, chẳng nhận tình.”
Nàng ấy nghiêng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn ta: “Cô nói xem, có phải ta đã đi sai đường rồi không?”
“Ta cũng không biết.”

Bình Luận

0 Thảo luận