Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VÁN CỜ SỐ PHẬN

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:25:07
Trong năm trận, thắng được một ván cũng đã là khó khăn.
Xem ra, suốt quãng thời gian qua, ngoài việc yêu đương với Hứa Yên Vũ, cậu ta thực sự chẳng làm gì cả.
Tất cả những điều này, ông cụ Thẩm đều nhìn thấy.
Cuối cùng, sự thất vọng tích tụ đã đủ để ông ta ra quyết định—cho người ép Thẩm Tri Dật quay về Thẩm gia.
Theo lời Trình Nghiễn Nam kể lại…
Hôm đó, ông cụ Thẩm đã đặt một lựa chọn vào tay Thẩm Tri Dật.
Nếu cậu ta chọn quay về, thì mọi chuyện trước đây, Thẩm gia có thể bỏ qua.
Còn nếu cậu ta vẫn chọn Hứa Yên Vũ, không muốn tiếp tục chơi cờ, thì từ nay về sau, Thẩm gia và cậu ta sẽ không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
Thẩm Tri Dật chọn vế sau.
Ông cụ Thẩm gật đầu chấp nhận, để cậu ta rời đi.
Sau khi nghe xong câu chuyện, tôi chẳng biểu lộ gì, chỉ thản nhiên nói với Trình Nghiễn Nam một câu:
"Chúc mừng anh nhé, Trình tiên sinh."
Ngay khi Thẩm Tri Dật rời khỏi, Thẩm gia lập tức công bố với bên ngoài thân phận thật sự của Trình Nghiễn Nam…
Đứa con riêng từng lưu lạc bên ngoài của Thẩm gia, là anh trai cùng cha khác mẹ với Thẩm Tri Dật.
Còn người đang đứng trước mặt tôi lúc này, đã là người thừa kế duy nhất mặc định của Thẩm thị trong tương lai.
Thẩm Tri Dật, đối với tôi mà nói, cậu ta đã không còn đáng để để mắt tới nữa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-c-s-ph-n&chuong=11]


19
Mọi chuyện tạm lắng xuống, tôi quay lại trường tiếp tục việc học.
Một ngày tan học, vừa lên xe do tài xế đón, tôi đã nghe thấy tiếng ẩu đả vang lên ở không xa.
Hạ cửa kính xe xuống nhìn…
Là Thẩm Tri Dật và Hứa Yên Vũ đang bị một nhóm người vây vào góc tường.
Tên cầm đầu trong nhóm đó tôi biết, là học sinh cùng trường, lớn hơn tôi một khóa.
Nhà có quyền có thế, lại còn được nuông chiều quá mức.
Thế nên anh ta luôn ngang ngược, muốn làm gì thì làm, chẳng ai quản nổi.
Không biết Thẩm Tri Dật và Hứa Yên Vũ đã chọc vào anh ta kiểu gì.
Tôi vừa định kéo kính xe lên, bảo tài xế lái đi…
Thì nghe thấy giọng điệu cợt nhả của kẻ cầm đầu kia.
Anh ta vừa vung vẩy cái chai rượu rỗng trong tay như một món vũ khí, vừa cười khà khà nói với Thẩm Tri Dật: “Tao nói hai đứa bây bị ngu à?”
“Còn ra vẻ gì nữa?”
“Thẩm gia sắp công khai cắt đứt quan hệ với mày rồi, còn mẹ nó tự coi mình là đại thiếu gia nhà họ Thẩm à?”
Tài xế biết tôi từng quen biết với Thẩm Tri Dật, nên có chút lo lắng quay đầu hỏi: “Tiểu thư, chúng ta có nên xuống giúp không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần, mặc kệ đi.”
Tôi từng giúp Thẩm Tri Dật, nhưng kết cục thế nào?
Tốt nhất là bỏ đi cái suy nghĩ giúp người, tôn trọng vận mệnh của họ.
Có những chuyện… không quản là tốt nhất.

20
Kể từ ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại Thẩm Tri Dật nữa.
Hứa Yên Vũ trong trường lại bắt đầu đi về một mình.
Khi tán gẫu, có người buột miệng nói: “Hình như cô ta chia tay với Thẩm Tri Dật rồi.”
“Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ. Nghe nói Thẩm Tri Dật cứ than vãn mãi, suốt ngày nhắc đi nhắc lại rằng mình vì cô ta mà từ bỏ cờ vây, từ bỏ cả gia thế tốt như vậy. Hai người cãi nhau suốt, cuối cùng chia tay.”
“Bây giờ Thẩm Tri Dật cũng đã thôi học rồi, không biết đã đi đâu.”
“Lệnh Ngôn…” Người kia nói một hồi rồi đột nhiên quay sang nhìn tôi: “Trước đây quan hệ của cậu với Thẩm Tri Dật có vẻ cũng không tệ nhỉ? Cậu biết chuyện nội tình gì không?”
Tôi đang cúi đầu nghiên cứu một ván cờ, nghe vậy thì ngước lên đáp: “Không biết, tôi với cậu ta đã lâu không liên lạc rồi.”
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa trước của lớp học.
Người đó nói: “Tống Lệnh Ngôn, có người tìm cậu.”

Bình Luận

0 Thảo luận