Thẩm Tri Dật bỗng nhiên xuất hiện ngay phía sau tôi.
Năm ngón tay thon dài của cậu ta nhẹ nhàng nâng lên, khẽ đặt lên vai tôi.
Tôi lập tức đứng dậy định rời đi, nhưng người phía sau lại bất ngờ siết chặt, đè tôi trở lại ghế.
Cậu ta nhìn vào gương, khóe môi nhếch lên, cười khẽ: “Hôm nay trông cậu rất đẹp.”
“Nhưng sao vẻ mặt lại thế này?”
“Ngạc nhiên khi gặp tôi à?”
“Có phải rất muốn hỏi tôi tại sao lại tới không?”
Thẩm Tri Dật dừng một chút, rồi chậm rãi gọi một cái tên đã lâu không thốt ra: “Ngôn Ngôn.”
“Tôi đương nhiên là đến để xem cậu thi đấu rồi.”
“Một năm qua, tôi đã nghĩ thông suốt.”
“Chuyện Yên Vũ rời đi, không phải lỗi của cậu.”
“Năm đó không thể đến điểm hẹn là tôi suy tính chưa chu toàn, sau này tìm không ra cô ấy cũng là do người nhà chen vào quấy nhiễu.”
“Tôi không nên đổ hết lỗi lên đầu cậu.”
“Tôi xin lỗi, đừng giận nữa, được không?”
Giọng cậu ta dịu dàng, như thể thật sự muốn hòa giải.
Nhưng trong đáy mắt lại thấp thoáng một tia sắc bén lạnh lùng vụt qua.
Đúng lúc này, đến lượt tôi lên sân khấu.
Thẩm Tri Dật buông tay, lùi lại nửa bước, mỉm cười nhàn nhạt: “Đi đi, mọi chuyện suôn sẻ nhé.”
13
Hôm đó, tại trường quay, một sự cố sân khấu nghiêm trọng đã xảy ra.
Lúc tôi tỉnh lại, đã nằm trong phòng bệnh của bệnh viện.
Trước những câu hỏi đầy tuyệt vọng của tôi, bác sĩ chủ trị có vẻ khó xử: “Đánh cờ ư? Xin lỗi, cô Tống, tôi phải nói thật với cô.”
“Đôi tay của cô gần như không còn khả năng hồi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-c-s-ph-n&chuong=7]
Đừng nói đến đánh cờ, mà ngay cả sinh hoạt bình thường về sau cũng sẽ gặp vấn đề.”
Kể từ đó.
Mọi thứ liên quan đến cờ vây đều không còn dính dáng gì đến tôi nữa.
Từ một kỳ thủ trẻ đầy triển vọng, tôi hoàn toàn biến thành một kẻ tàn phế.
Kênh thể thao lúc nào cũng đưa tin về Thẩm Tri Dật.
Cậu ta lại tham gia một giải đấu quốc tế danh tiếng, lại giành được một giải thưởng nào đó.
Còn tôi chỉ có thể nằm trên giường bệnh, tê dại lắng nghe.
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, Thẩm Tri Dật đến bệnh viện thăm tôi.
Cậu ta ôm một cô gái trong lòng, mà cô ta có đến bảy phần giống Hứa Yên Vũ.
“Thật đáng thương, sao thế, thành phế nhân rồi à?
“Ngôn Ngôn, cô thông minh từ nhỏ, chắc hẳn cũng đoán được rồi chứ? Một sân khấu đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên xảy ra sự cố? Lại còn chỉ có mỗi cô bị thương nghiêm trọng như vậy?”
Tôi nhìn gương mặt đầy ý cười của cậu ta, cố gắng thốt ra ba chữ khàn đặc từ cổ họng: “Tại sao?”
Tôi biết cậu ta ghét tôi.
Nhưng không ngờ lại hận tôi đến mức này.
Sắc mặt người trước mặt đột nhiên thay đổi, cậu ta cúi xuống, dùng năm ngón tay siết chặt cằm tôi.
“Tại sao à? Tống Lệnh Ngôn, cô còn mặt mũi để hỏi tôi tại sao sao?”
"Năm đó, nếu cô không tìm thấy tôi ở sân bay Ba Lan, nếu cô không báo cho gia đình biết tôi đang ở đâu, thì giờ này tôi đã ở bên Yên Vũ rồi. Làm gì có chuyện suốt bao năm qua vẫn bặt vô âm tín về cô ấy chứ?"
"Tống Lệnh Ngôn, năm đó cô ngăn tôi rời đi, là vì sợ tôi lỡ mất trận đấu, hay vì ghen tị khi Yên Vũ có thể ở bên tôi?"
"Cô có kết cục như ngày hôm nay, là do cô tự chuốc lấy."
"Cô nợ tôi."
"Nhưng bây giờ…" Cậu ta nhìn chằm chằm vào đôi tay tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy khinh miệt. "Xem như huề nhau rồi."
…
Những ngày sau đó, Thẩm Tri Dật không ngừng thăng tiến trong giới cờ vây, bạn gái bên cạnh thay đổi hết người này đến người khác, mà ai trong số họ cũng ít nhiều có nét giống Hứa Yên Vũ.
Thỉnh thoảng cũng có vài tin đồn nhỏ lẻ lan truyền.
Nói rằng cậu ta vì ôm mối hận chuyện cũ, vì hận tôi năm đó không để cậu ta bỏ thi đấu đi tìm người yêu, nên mới ra tay hủy hoại đôi tay tôi.
Nhưng những lời đồn đoán đó rất nhanh đã bị dập tắt.
Thẩm Tri Dật vẫn là thần tượng được hàng vạn người ngưỡng mộ.
Còn tôi thì chạy khắp nơi tìm danh y, thử hết mọi khả năng, nhưng vẫn không tìm thấy một tia hy vọng hồi phục nào.
Tôi như bị xóa tên khỏi giới cờ vây, vĩnh viễn không thể nào quay lại bất kỳ giải đấu chính quy nào nữa.
Gần hai mươi năm nỗ lực và theo đuổi, giờ đây hóa thành hư vô.
Cuối năm ấy, mẹ gọi điện đến: “Ngôn Ngôn, Tiểu Dật nói lát nữa nó sẽ đến thăm con, con ra ngoài đi dạo với nó một chút đi, đừng lúc nào cũng nhốt mình trong phòng nữa.”
Thẩm Tri Dật muốn đến gặp tôi?
Chẳng qua là nghe nói tôi suy sụp đến mức tự nhốt mình trong phòng suốt nửa năm nay, nên muốn đến mỉa mai châm chọc một phen, tiện thể thưởng thức bộ dạng thảm hại của tôi mà thôi.
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay mình, giọng thản nhiên đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận