6
Lúc này, tôi nhìn thấy Thẩm Tri Dật và Hứa Yên Vũ quấn lấy nhau trong phòng tự học.
Ngây thơ bàn bạc chuyện bỏ trốn.
Kiếp này…
Tôi không định lo chuyện bao đồng nữa.
Tôi lấy điện thoại, chụp một tấm hình của hai người họ.
Rồi làm như chưa thấy gì, xoay người rời đi.
Rất nhanh, ngày diễn ra trận chung kết Cúp LG đã tới.
Thẩm Tri Dật quả nhiên không có mặt.
Dưới sự khích lệ của tôi, cậu ta đã đến sân bay Ba Lan sớm hơn kiếp trước một ngày.
Sau đó thuận lợi lên máy bay về nước.
Bây giờ, có lẽ cậu ta đã cùng Hứa Yên Vũ cao chạy xa bay rồi.
Nhà họ Thẩm như phát điên, thậm chí còn không kịp phong tỏa tin tức về việc cậu ta mất liên lạc.
Các phương tiện truyền thông chen chúc vây quanh chúng tôi, kín đến mức không lọt nổi một khe hở.
"Tống tiểu thư, trận chung kết sắp bắt đầu, nhưng Thẩm thần vẫn chưa xuất hiện. Cô là bạn lâu năm của cậu ấy, có biết cậu ấy đang ở đâu không?"
"Tống tiểu thư, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến giờ khai mạc, nhưng Thẩm thần vẫn bặt vô âm tín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-c-s-ph-n&chuong=3]
Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
"Thẩm Tri Dật là tuyển thủ có tiềm năng lớn nhất trong những năm gần đây, có thể trở thành quán quân trẻ tuổi nhất của giải đấu ở tuổi 18."
"Vậy hôm nay cậu ấy có kịp tham gia trận đấu không?"
Vệ sĩ nhà họ Thẩm bước lên che chắn trước mặt tôi, lo tôi sẽ nói điều không nên trước truyền thông.
Nhưng số lượng phóng viên quá đông, họ không thể ngăn cản nổi.
Cuối cùng, tôi chỉ cười nhạt, bình thản đón lấy chiếc micro của một phóng viên đến từ tạp chí danh tiếng quốc tế.
Đối diện với hàng loạt ống kính đang nhấp nháy liên tục, tôi chậm rãi mở miệng: "Thưa các vị, tôi không rõ Thẩm Tri Dật hiện đang ở đâu.”
"Hôm nay cậu ấy đi đâu, không có báo trước với bất kỳ ai.”
"Chúng tôi cũng không biết liệu hôm nay cậu ấy có vắng mặt hay không."
Rất nhanh, đám đông xì xào: "Trận đấu này có biết bao người theo dõi, sao cậu ta có thể vô trách nhiệm như vậy?"
…
Tôi tất nhiên là đang nói dối.
Không ai biết rõ hành tung của Thẩm Tri Dật hôm nay hơn tôi.
Và tôi cũng biết rõ…
Thời đại tôn sùng Thẩm Tri Dật như một vị thần, nên kết thúc rồi.
Bởi vì chỉ có tôi hiểu…
Nếu không thể tiếp tục con đường cờ vây, nhà họ Thẩm sẽ lập tức vứt bỏ cậu ta.
Và tôi…
Sẽ thay thế cậu ta, bước lên bục vinh quang cao nhất.
Nhưng giây tiếp theo…
Tôi xoay người lại.
Nhìn thấy Thẩm Tri Dật xuất hiện đúng giờ trên sân đấu.
Giới truyền thông chỉ ngẩn ra hai giây, rồi lập tức đổi hướng, đổ xô về phía cậu ta.
Trong mắt tôi chẳng có lấy một tia kinh ngạc.
Bên cạnh, một vị trưởng bối của nhà họ Thẩm đang có mặt theo dõi trận đấu.
Tôi cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, cất giọng hờ hững như đang trò chuyện phiếm: "Còn mười lăm phút nữa là khai mạc, tôi cứ tưởng hôm nay Thẩm Tri Dật không đến, nhưng rốt cuộc cậu ấy vẫn kịp giờ."
"Tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm đúng là chưa bao giờ khiến người ta thất vọng."
Vị trưởng bối kia lễ độ gật đầu, ôn hòa đáp: "Tống tiểu thư quá khen rồi."
Tôi mỉm cười, quay đầu sang hướng khác.
Nửa câu còn lại, tôi không nói ra…
"Nhưng chẳng bao lâu nữa, các người sẽ hoàn toàn thất vọng về cậu ta thôi."
7
Tôi từng viết một bức thư tình gửi cho Thẩm Tri Dật.
Khi còn nhỏ, tôi và cậu ta cùng học cờ vây, cùng bái một danh kỳ nổi tiếng làm sư.
Nhưng Thẩm Tri Dật luôn học nhanh hơn tôi một chút.
Đến giải định đoạn cờ vây sau này, tôi chạm trán cậu ta trong trận chung kết, dốc hết sức lực, cuối cùng vẫn thua cậu ta một phần tư quân cờ.
Thẩm Tri Dật cúi chào tôi qua bàn cờ, mỉm cười nói: "Ngôn Ngôn, tôi lại thắng rồi."
Thấy sắc mặt tôi không tốt, cậu ta liền vội vàng bổ sung: "Nhưng ván cờ này cậu đánh rất tốt, tôi chỉ may mắn thắng hiểm thôi.”
“Ngôn Ngôn, cậu đã rất lợi hại rồi, thật đấy.”
"Đừng cau mày nữa, tôi dẫn cậu đi phân tích lại ván cờ này, được không?"
Sau trận đấu, Thẩm Tri Dật trở thành tuyển thủ trẻ tuổi duy nhất năm đó đạt thành tích toàn thắng trong giải định đoạn và được phóng viên vây quanh phỏng vấn.
Cậu ta nói: "Người tôi muốn cảm ơn nhất là một người vô cùng đặc biệt đối với tôi.”
"Á quân bảng A giải định đoạn năm nay – Tống Lệnh Ngôn."
Phóng viên hỏi: "Đặc biệt?"
"Đúng vậy." Cậu ta cúi đầu cười nhẹ: "Có lẽ đối với tôi mà nói, giờ đây chẳng có điều gì quan trọng hơn cô ấy nữa."
Hai câu nói ấy đã gây ra một làn sóng dư luận mãnh liệt.
Một tác giả của tờ báo “Nhẹ nhàng bàn luận cờ” vây thậm chí còn thẳng thừng viết trong bài báo rằng chúng tôi là một đôi trời sinh, xứng lứa vừa đôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận