Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Vào Sách, Ta Nuôi Dưỡng Nam Chính Lớn Khôn

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-10-31 21:51:06
Tề Kha quả nhiên tìm thấy cây nhân sâm ngàn năm trong phòng ngủ của Ngụy Phong. Mang về sắc thuốc cho Đào Vân Nhi uống, nàng vừa dùng xong thì sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Ba ngày sau, khi Đào Vân Nhi chuyển dạ, ta cùng Tề Kha thấp thỏm ngồi chờ ngoài phòng sinh.
Giữa trưa bỗng gió nổi mây giăng, hàng trăm con chim khách chao lượn trên không trung phủ tướng quân. Tiếng trẻ con cất lên trong trẻo, bầu trời u ám phút chốc bừng sáng rực rỡ, ánh sáng muôn màu soi rọi cả khoảng sân.
Tề Kha tròn mắt: “Thiên địa ơi...”
Ta cũng ngẩn người: “Không hổ là con của nam chính, vừa sinh ra đã khiến đất trời biến sắc.”
Tề Kha xoa tay, mặt đầy hớn hở: “Con trai, cha nuôi tới đây!”
Ta hất tay hắn ra: “Mẹ nuôi trước!”
Hai đứa còn đang giành nhau ôm đứa nhỏ thì đột nhiên cửa lớn phủ tướng quân bị đá tung. Ngụy Phong hằm hằm xông vào, ánh mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm, khí thế bức người.
“Tề Kha!” hắn quát “Ngươi dám lẻn vào phòng ta!”
Bọn hộ vệ trong phủ đều sợ hãi, không ai dám tiến lên. Tề Kha vẫn bình tĩnh ôm đứa nhỏ, cau mày: “Ngươi nói gì loạn xạ thế, Ngụy đại nhân?”
Ngụy Phong nghiến răng: “Ngươi trộm đồ của ta!”
Tề Kha cười gượng: “Không sai, ta quả có lấy nhân sâm của ngươi—”
Ngụy Phong gào lên: “Không phải cái đó!”
Cả ta lẫn Tề Kha đều khựng lại. Trừ nhân sâm, hắn còn lấy thứ gì nữa sao? Nhìn vẻ mặt Ngụy Phong, vật kia dường như còn quý hơn cả nhân sâm. Ta nghiêng đầu nhìn Tề Kha. Hắn lập tức nhìn đi chỗ khác, trông rất đáng ngờ. Chưa kịp tra hỏi, Ngụy Phong đã vung kiếm lao tới.
Ta hét lớn: “Con ta!”
Tề Kha ôm đứa nhỏ tránh sang một bên, nhưng thanh kiếm vẫn chém tới gần. Bỗng nhiên một tiếng keng vang lên, lưỡi kiếm gãy làm đôi. Ngụy Phong sững sờ, chưa kịp định thần đã rút châm độc phóng về phía chúng ta. Ngay lập tức, đàn chim khách trên trời sà xuống, đỡ lấy tất cả.
Ngụy Phong vẫn chưa chịu buông tha, lao lên mấy bước thì vấp phải hòn đá, ngã đập đầu xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Ta và Tề Kha nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác. “Chuyện gì vậy trời?” – hắn lẩm bẩm.
Một lúc sau, ta bỗng bật cười sằng sặc: “Ha ha ha! Là hào quang nam chính đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-vao-sach-ta-nuoi-du-ng-nam-chinh-lon-khon&chuong=4]

Hào quang nam chính đó, hiểu chưa?!”

Sau khi bọn hạ nhân phủ Ngụy khiêng người về, ta cầm gậy chặn cửa phòng Tề Kha: “Thành thật khai ra thì sẽ được khoan hồng, nói mau, ngươi ngoài nhân sâm còn lấy thứ gì nữa? Cưa đôi chia nhau.”
Tề Kha liếc ta khinh thường, sau đó mở hộc tủ, lấy ra một mảnh vải dính máu. “Tên điên kia đem nhân sâm để trơ trọi trong tủ, còn miếng vải rách này lại giấu trong ngăn bí mật dưới gầm giường.”

Ta dụi mắt nhìn kỹ – chẳng phải vải áo của ta lúc mới xuyên đến đây hay sao? Ngày ấy ta rơi ngay giữa bãi chiến trường, thấy Ngụy Phong bị thương nặng, nên vội xé áo băng bó cho hắn. Không ngờ từ giây phút ấy, nghiệp chướng liền bắt đầu… Tề Kha nhìn ta, giọng trầm xuống: “Ngụy Phong không chỉ điên. Ở hậu viện nhà hắn, ta thấy vô số thi thể các cô gái trẻ. Tất cả... đều có vài phần giống nàng.”
Lưng ta lạnh toát, toàn thân nổi da gà. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Nam chính ơi, con mau lớn lên cứu mẹ với! Mẹ già này sợ chết lắm!
Từ đó, chúng ta bắt đầu quãng ngày gian khổ nuôi dưỡng Tiểu Thiên – đứa bé mang vận mệnh của cả thế giới này. Càng ở bên, ta càng quên dần cái tên Ngụy Phong. Hào quang nam chính của Tiểu Thiên quả thực kỳ diệu. Mỗi lần ta bế nó ra chợ, đi đánh bạc đều thắng. Tề Kha bồng nó xuống vực thì lại nhặt được bí kíp võ công tuyệt thế. Hạnh Nhi đưa nó lên núi chơi, thế nào cũng hái được dược thảo quý, nhân sâm chất thành đống như phơi củ cải. Nhờ vậy, cuộc sống của chúng ta nhàn nhã sung túc, ngày qua ngày trôi đi yên bình.
Mãi đến khi Tiểu Thiên bập bẹ biết nói, Đào Vân Nhi lại nghe được tin tức về phu quân ở nơi xa, nằng nặc đòi đưa con đi tìm. Ta biết, rốt cuộc ngày ấy cũng phải đến. Bởi trong nguyên tác, trên đường tìm chồng, Đào Vân Nhi vì bảo vệ con mà mất mạng, để lại Tiểu Thiên cho cha ruột nuôi nấng - rồi trở thành vị anh hùng thống lĩnh một phương.
Đêm trước ngày Đào Vân Nhi khởi hành, ta cùng Tề Kha ngồi trong phòng rất lâu, chẳng ai mở lời.
Mãi đến khi nghe bọn nha hoàn xì xào ngoài sân:
“Giờ này còn sáng đèn kìa.”
“Tướng quân ăn nhiều hàu quá, tối nay chắc khác lắm đây.”
Ta đỏ mặt khụ nhẹ, mở lời trước: “Giờ tính sao đây?”
Tề Kha hừ một tiếng: “Nàng còn hỏi à? Không phải hành lý đã gói sẵn hết rồi sao?”
Ta chống chế:“Nếu chàng không định đi, thì bạc kia gói để làm gì?”
Hắn đáp, giọng bình thản: “Ngồi trong phủ lâu quá cũng chán, ra ngoài dạo gió, ngắm hoa, cũng chẳng tệ.”
Ta bật cười: “Với lại, nếu chúng ta cứu được Đào tỷ, Tiểu Thiên sẽ càng mang ơn bọn mình. Khi đó tha hồ dựa vào hào quang nam chính mà hưởng phúc.”
Cả hai viện đủ lý do, nhưng đều hiểu trong lòng bọn ta đã không còn là người đứng ngoài cuộc nữa. Từ lúc Tiểu Thiên cất tiếng gọi “cha nuôi, mẹ nuôi”, từ khi Đào Vân Nhi nấu cơm, giặt giũ giúp đỡ mỗi ngày... Giữa chúng ta đã chẳng còn là người dưng.

Bình Luận

0 Thảo luận