Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Vào Sách, Ta Nuôi Dưỡng Nam Chính Lớn Khôn

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-10-31 21:50:50
Ngày hôm sau, ta cùng Tề Kha gióng trống khua chiêng khắp phố, chơi lớn bao trọn tửu lâu sang trọng bậc nhất kinh thành. Quả nhiên, động tĩnh này lập tức khiến người người xôn xao bàn tán. Ta thân thiết nắm tay Đào Vân Nhi, cùng nàng bước xuống xe ngựa. Ông chủ tửu lâu đích thân ra nghênh đón, cung kính nói: “Ôi chà, Tề phu nhân, đã lâu không thấy người đến dùng bữa!”
Ánh mắt ông ta khẽ lướt sang Đào Vân Nhi dung mạo đoan trang, y phục quý phái, bụng lại hơi nhô lên liền tò mò hỏi: “Phu nhân này xem chừng không quen mặt lắm, chẳng hay là phu nhân nhà ai?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, mấy vị phu nhân thích hóng chuyện đã che miệng cười khúc khích: “Khương Nhan Thanh này quả là kỳ nhân hiếm thấy, đến vợ bé của trượng phu mà cũng có thể coi như tỷ muội thân thiết! Cô gái kia còn đang mang thai, chẳng phải con trai cả của Tề tướng quân sao?”
“Thật mất mặt, chẳng biết nàng ta nghĩ gì nữa!”
Đào Vân Nhi nghe vậy liền khẽ kéo tay áo ta, sắc mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Ta vỗ nhẹ lên tay nàng, mỉm cười ôn hòa, rồi cất cao giọng: “Phu nhân nhà ai ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-vao-sach-ta-nuoi-du-ng-nam-chinh-lon-khon&chuong=3]

Dĩ nhiên là phu nhân nhà họ Tề rồi!”
Ông chủ tửu lâu thoáng ngẩn ra, rồi lập tức nịnh nọt: “Chúc mừng Tề tướng quân sắp có quý tử!”
Tề Kha xua tay: “Ông chúc nhầm người rồi.”
Cả gian tửu lâu lặng đi. Ta và Tề Kha chia nhau hai bên, cùng dìu Đào Vân Nhi vào trong. Ta cười nói: “Dì cẩn thận nhé, cẩn thận kẻo đệ đệ trong bụng lại đá đó.”
Tề Kha phụ họa, giọng nghiêm nghị: “Cha con ta tuổi đã lớn, được con mọn cũng là phúc, nên phải chăm chút mới được.”
Ta lại nói to: “Ông chủ, cho dọn tiệc lên!”
Chỉ ba ngày sau, tin tức Tề lão tướng quân nơi biên cương cưới vợ mới, rước về kinh dưỡng thai đã lan khắp đầu đường cuối ngõ kinh thành. Tối ấy, Tề Kha ngồi xổm ngoài hiên, nhìn thư hỏa tốc từ biên ải gửi về, lặng im hồi lâu. Ta ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân chàng viết gì vậy?”
Tề Kha đáp, giọng như gió thoảng: “Ông bảo dưới gốc lê sau nhà có chôn một rương vàng.”
Ta sáng mắt: “Thật sao? Kèo thơm đấy!”
Tề Kha che mặt than thở: “Ông còn bảo ta đào lên để sắm… quan tài loại tốt.”
Ta: “…”
Không còn lời nào để nói, ta chỉ có thể vỗ lưng an ủi: “Thôi, ráng chịu. Đợi khi hài tử trong bụng Đào cô nương thuận lợi chào đời, vận mệnh của chúng ta ắt sẽ đổi khác. Bây giờ có gì không vui, chàng cứ nói ra.”
Tề Kha nghiến răng: “Ta muốn đánh nàng một trận.”
Ta lập tức đứng dậy: “Vậy… ta đi xem Đào cô nương có bị tuột chăn không nhé, ha ha…”
Sau bao ngày khấn nguyện, cuối cùng cũng đến kỳ sinh nở của Đào Vân Nhi. Ai nấy đều cẩn trọng, không dám sơ suất nửa phần. Nào ngờ buổi sáng nàng còn ăn uống vui vẻ, đến chiều lại đau bụng dữ dội.
Thầy lang bắt mạch hồi lâu, rồi cau mày: “Cô ấy… trúng độc no.”
Ta sửng sốt: “Độc… no là sao?”
Lão thầy đáp tỉnh bơ: “Là độc sinh ra do ăn quá nhiều.”
Tề Kha mặt lạnh tanh rút đao khỏi vỏ. Thầy lang hoảng hốt lắp bắp: “Tướng quân định… làm gì vậy?”
Tề Kha gằn giọng: “Ta cũng trúng độc, độc chém, sinh ra khi muốn chém người!”
Thầy lang khóc không ra nước mắt: “Tại hạ bảy mươi tuổi, chưa từng nghe loại độc ấy!”
Ta vội vàng kéo Tề Kha lại, tiễn thầy lang ra cửa, rồi mới thở dài nói: “Trong nguyên tác, đúng là có đoạn này khi nam chính còn trong bụng mẹ, bị trúng độc, phải dùng hà thủ ô, nhân sâm ngàn năm… mới hóa giải được. Nhờ vậy sinh ra thân thể bách độc bất xâm.”
Ta ngẫm lại mà muốn ngất. Chúng ta bảo vệ Đào Vân Nhi kỹ quá, khiến hệ thống phải chế ra độc mới: độc no!
Trong đơn thuốc, chỉ có mỗi nhân sâm ngàn năm là khó tìm nhất. Mà theo lời đồn, khắp kinh thành chỉ có một gốc duy nhất được ban thưởng cho Ngụy Phong.
Thế là toi. Hai ta ngồi thở dài dưới trăng. Ta dè dặt hỏi: “Hay… để ta bán nhan sắc?”
Tề Kha phản đối ngay: “Không được!”
Ta liếc hắn: “Sáng nay quan trong triều vừa dâng sớ buộc tội ngài lười biếng, sắp đem tế thần rồi đấy! Nếu nam chính mà không sống, thiên hạ này còn tồn tại được sao?”
Hắn trầm mặc một lát, bỗng nở nụ cười mờ ám: “Còn nhớ năm mười bảy tuổi, khi bị tịch thu điện thoại, ta với nàng đã làm gì không?”
Ta rùng mình: “Chẳng lẽ…”
Hắn gật đầu: “Cướp không được thì trộm thôi.”
Hôm sau, ta gửi thiệp tới phủ Ngụy Phong. Gã trả lời ngay: “Chỉ hoan nghênh phu nhân.”
Tề Kha nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn đành đổi kế hoạch: ta giữ chân Ngụy Phong, còn hắn lẻn vào hậu viện tìm sâm. Ta khoác lên mình trăm lớp y phục, lặc lè bước vào phủ. Ngụy Phong vừa thấy đã chau mày: “Nàng… sao ăn mặc thế này?”
Ta giả bộ buồn rầu: “Nhiễm phong hàn, bệnh nặng lắm.”
“Không nóng à?”
“Không hề! Mồ hôi này là mồ hôi lạnh!”
Gã bật cười, ánh mắt lộ vẻ tà mị: “Nàng đáng yêu thế này, ta thật khó kiềm lòng.”
Ta gào thầm trong bụng: Tề Kha, nhanh tay lên! Sau hai tuần trà, không chịu nổi nữa, ta giả vờ muốn ra ngoài, nói vài câu khách sáo rồi quay gót. Chiếc khăn tay tẩm thuốc mê trong tay ta “vô tình” rơi xuống đất. Ngụy Phong cúi nhặt, khẽ vuốt vài cái, rồi như kẻ nghiện, vùi mặt vào hít lấy hít để - và lăn ra bất tỉnh. Tề Kha từ sau cột nhà ló đầu ra, mắt tròn như hạt cườm. Ta bước tới, đá cho Ngụy Phong một cú, hừ lạnh:
“Chết chưa, cái đồ biến thái!”
Tề Kha nhìn ta, giọng nửa buồn cười nửa cảm khái: “Ta quả thật… vẫn còn xem thường nàng.”
Ta: “…”

Bình Luận

0 Thảo luận