Không ngờ tin đồn một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng lại lọt đến tai Ngụy Phong vị chiến hữu năm xưa, nay đã là Thống lĩnh quân tuần phòng kinh thành. Người này, từ trước đến nay, vẫn luôn mang lòng tà ý với ta. Trong những buổi giao tế hằng ngày, đôi khi Tề Kha sẽ mở yến tiệc mời vài vị quan viên để kết giao. Ai ngờ hôm ấy, trong đám khách, lại có cả Ngụy Phong. Hắn nâng chén, cười nhàn nhạt:
“Đã một năm không gặp, tiểu thư vẫn khỏe chứ?”
Ta sững người, chưa kịp đáp thì Tề Kha đã đón lấy chén rượu trước mặt ta, khẽ nhíu mày, ôn hòa nói: “Phu nhân nhà ta không uống được rượu, để ta thay nàng.”
Phải nói, những khi cần thiết, người nam nhân này vẫn đáng tin vô cùng. Suốt buổi tiệc, ánh mắt Ngụy Phong vẫn như lửa cháy, nhìn ta đến mức toàn thân nổi da gà. Ta viện cớ rời đi, ai ngờ hắn cũng lặng lẽ bước theo. Ra đến hành lang, hắn chặn đường, ánh mắt tối lại, nói thẳng không vòng vo: “Tề Kha đã đưa một nữ nhân khác về phủ, lại còn mang thai, nàng vẫn chờ đợi hắn như trước sao?”
Ta giật mình: “Ngươi nói gì?”
Hắn tiến gần hơn, giọng khàn đặc: “Nàng có thể chọn ta.”
Đúng là dung mạo hắn tuấn mỹ thật, nhưng đầu óc thì... có phần không ổn. Ta cười hai tiếng, tránh sang bên, định rời đi.
Ai ngờ hắn lại cười lạnh: “Được, để ta chứng minh cho nàng thấy, ta sẵn sàng làm mọi thứ vì nàng. Hôm nay, xin tặng nàng một món quà nho nhỏ chuyện nàng không giải quyết được, ta sẽ giải quyết thay.”
Ta khẽ cau mày ta nào có chuyện gì chưa giải quyết xong đâu? Quay đầu nhìn lại, tim ta lập tức lạnh buốt. Trên lầu, Đào Vân Nhi bị một nam nhân khống chế, ép sát vào lan can, hai tay nàng run rẩy che bụng.
Chết rồi! Mẫu thân của nam chính!
Là cả vận mệnh phú quý nửa đời còn lại của ta!
Ta hoảng hốt quát lên: “Ngụy Phong! Ngươi định làm gì?”
Hắn khẽ nhếch môi, giọng lạnh băng: “Ả ta là cái thứ gì mà dám sánh vai cùng Khương Nhan Thanh? Hôm nay, ta sẽ thay nàng trừ khử ả.” Dứt lời, hắn phất tay. Tên kia lập tức toan ném Đào Vân Nhi xuống khỏi lầu.
Ta thất thanh: “Tề Kha!”
Nghe tiếng ta gọi, Tề Kha lập tức lao tới, song khoảng cách quá xa, muốn cứu người chỉ bằng khinh công e rằng không kịp. Trong khoảnh khắc ấy, ta không suy nghĩ gì nữa, bước lên một bước, quỳ gối một chân, lưng hướng về phía hắn: “Lên mau!”
Không chần chừ, Tề Kha lấy đà giẫm lên lưng ta, mượn lực phi thân, kịp ôm lấy Đào Vân Nhi đang rơi giữa không trung. Mọi người xung quanh đều chết lặng. Ngụy Phong sững sờ, đám khách cũng nín thở nhìn.
“Tiểu thư!” – Hạnh Nhi vội vàng chạy đến đỡ ta dậy, vừa thở vừa rối rít:
“Đời thuở nhà ai phu nhân tướng quân lại quỳ gối làm bệ đỡ cho người ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-vao-sach-ta-nuoi-du-ng-nam-chinh-lon-khon&chuong=2]
Lần sau…”
Giữa ánh nhìn kinh ngạc của bao người, ta thản nhiên đứng dậy, phủi vết bẩn trên áo: “Lần sau để ngươi làm nhé.”
Hạnh Nhi trợn mắt: “Lần sau tiểu thư nhớ lót giẻ mà quỳ, áo dơ hết rồi kìa.”
Ta: “…”
Bên kia, Tề Kha nhẹ nhàng hạ xuống đất, áo choàng bay phấp phới như cảnh trong tuồng cổ. Hắn giao Đào Vân Nhi lại cho ta, rồi tức khắc đuổi theo kẻ đã ra tay. Chưa kịp chạm tới, một mũi phi đao đã lao tới nhanh như gió, xẹt qua tai Tề Kha, đâm thẳng vào tim tên kia. Ta quay phắt lại, bắt gặp ánh mắt Ngụy Phong. Hắn nhún vai, cười như chẳng có chuyện gì: “Tên vô lại ấy dám mưu hại người trong phủ tướng quân giữa ban ngày, ta chỉ sợ hắn làm tổn thương Tề tướng quân nên mới ra tay nhanh thôi. Phu nhân không cảm tạ ta thì chớ, sao lại nhìn ta như vậy?”
Ta nghiến răng: “Được, ta xin gửi lời cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Một năm không gặp, Ngụy Phong càng điên cuồng hơn trước - thật là Phong cuồng dại! Khi còn ở quân doanh, hắn đã có những hành vi khiến người ta rợn tóc gáy - từng lén giữ khăn tay của ta, đêm đêm đem ra hít lấy hít để. Từ đó, ta chỉ cần thấy hắn là lẩn đi ngay. Sau khi về kinh, ta nhanh chóng thành thân với Tề Kha, cắt đứt mọi dây dưa. Ngờ đâu ngày rước dâu, Ngụy Phong cưỡi ngựa theo suốt dọc đường, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Chỉ thiếu chút nữa thôi… chỉ một chút nữa thôi…”
Sau này ta mới biết khi bọn ta vừa nhận thánh chỉ ban hôn, thì hắn cũng vào cung xin cưới ta.
Thật may, khi ấy ta đi nhanh hơn nửa bước. Sau khi thành thân, ta cùng Tề Kha giả bệnh ở phủ dưỡng thân, còn Ngụy Phong thì xin ra biên ải, lập nhiều chiến công, nay mới trở lại kinh.
Đêm ấy, sau khi khách khứa lui về, ta ngồi bôi thuốc cho Tề Kha. Vết thương nơi gò má hắn chỉ rách nhẹ, nhưng nhìn vào cũng biết là do Ngụy Phong cố tình. Chợt Hạnh Nhi đến gõ cửa: “Tướng quân, phu nhân, Đào cô nương mang canh củ sen tới, đang chờ ngoài sân.”
Ta đang định cho vào, Tề Kha đã giơ tay cản
Ta nghi hoặc: “Sao vậy?”
Hắn thở dài: “Nàng đọc truyện ngôn tình chưa? Hôm nay ta anh hùng cứu mỹ nhân giữa bao người, giờ nửa đêm canh ba nàng ta mang canh tới, nàng đoán xem mục đích là gì?”
Ta nghiêm túc đáp: “Chắc là muốn bái chàng làm sư phụ.”
Hắn véo má ta: “Trong đầu nàng là óc hay đậu phụ thế? Người ta thích ta đó, bà cô à!”
Ta: “…”
Sau cùng, hắn đành ra hiệu cho Hạnh Nhi dẫn Đào Vân Nhi vào. Nàng nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn lên bàn, khẽ khom người chào. Tề Kha nghiêm mặt: “Đào cô nương, ta nói thẳng ta cứu cô vì quen biết với trượng phu cô. Nay chàng ấy chưa rõ tung tích, ta chỉ chăm sóc cô thay huynh ấy, xin thứ lỗi, không thể nhận tấm lòng của cô được.”
Đào Vân Nhi sững sờ vài khắc, rồi bỗng cúi người nôn khan. Ta hốt hoảng đỡ nàng: “Sao thế? Nghén nặng lắm à?”
Nàng đáp, giọng yếu ớt: “Không phải nôn nghén… mà là vì tướng quân nói chuyện buồn nôn quá.”
Ta: “…”
Tề Kha: “…”
Hắn xấu hổ cười gượng: “Ta chỉ đùa một chút thôi mà.”
Rồi hắn nhanh tay mở nắp hộp, đánh trống lảng: “Canh này trông ngon quá.”
Đào Vân Nhi múc cho hắn một chén nhỏ, còn nồi lớn thì đưa hẳn cho ta: “Phu nhân thân thể cao quý, hôm nay chẳng quản hiểm nguy mà cứu Vân Nhi, ân tình này, Vân Nhi xin khắc cốt ghi tâm. Sau này con ta chào đời, ta nhất định dạy nó ghi nhớ ơn nghĩa này.”
Ta cảm động đến rưng rưng - trong lòng hò reo như trống trận: Không ngờ người được chọn lại là ta! Là ta đó ha ha ha ha ha ha!
Liếc qua thấy mặt Tề Kha đen sì như đáy nồi, ta càng vui mừng, nắm tay Đào Vân Nhi nói với giọng chan chứa nghĩa tình: “Có lời này của cô, ta yên tâm rồi!”
Đào Vân Nhi khẽ thở dài: “Thân phận của ta không rõ ràng, e rằng chỉ gây phiền phức cho hai người. Từ nay xin cho ta ở lại phủ làm việc vặt, bảo là người mới mua cũng được.”
Ta lập tức xua tay: “Sao có thể thế được? Cô còn đang mang thai cơ mà!”
Nghĩ một lát, ta nhoẻn miệng cười: “Cô đừng lo, ta có cách rồi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận