Ta vội sắp xếp cho cô gái ấy nghỉ ngơi trong dãy nhà tốt nhất phủ tướng quân, xong việc liền trở về phòng, lục tung hết mọi thứ lên. Hạnh Nhi - nha hoàn thân cận của ta - tức giận thay chủ: “Tướng quân thật là quá đáng! Trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, chịu bao gian khổ, nay mới được hưởng yên ổn đôi chút, vậy mà người lại dẫn theo một nữ nhân khác về, còn là người đang mang thai nữa chứ! Tiểu thư... tiểu thư đến giờ vẫn chưa có con mà.”
Ta làm như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng kéo từ dưới gầm giường ra một rương trang sức lớn. Hạnh Nhi phụ giúp ta gói ghém, vừa làm vừa nghiến răng: “Tiểu thư làm đúng lắm! Đã thế thì về nhà ngoại đi, ở lại chịu ấm ức làm chi.”
Ta lại nói: “Không, mau giúp ta mang những thứ này sang chỗ Đào cô nương!”
“Dạ... cái gì ạ?”
Không còn thời gian giải thích, ta ôm rương đồ chạy thẳng đến viện khách. Khi đến nơi, chỉ thấy Tề Kha đang chỉ huy người hầu bưng sơn hào hải vị vào phòng, đủ món trên đời, bày biện như tiệc chiêu đãi tân hoàng hậu. Ta đứng bên, cắn răng: “Nhanh tay thật đấy.”
Hắn liếc sang đống châu báu ta đang ôm, cười nửa miệng: “Nàng cũng chẳng chậm là bao.”
Ta và Tề Kha - kỳ thực đều là người xuyên sách. Ở thế giới kia, bọn ta là thanh mai trúc mã, cũng là đối thủ trời sinh, đánh nhau từ thuở vỡ lòng cho đến khi vào đại học. Không ngờ năm ấy, trên đường về quê nghỉ hè, xe khách gặp nạn - thế là cả hai cùng xuyên đến nơi này. Hắn thành Phiêu Kỵ tướng quân triều Đại Du, còn ta là con gái Thượng thư bộ Lại, thường cải nam trang theo hắn ra chiến trường.
Truyện này ta từng đọc rồi, nhưng đến lúc sống trong đó mới phát hiện chúng ta đang ở tiền truyện! Nam chính còn chưa ra đời, phải hai năm nữa mới xuất hiện. Ta với Tề Kha đánh nhau từ nhỏ tới lớn mà chẳng từ mặt, bởi vì... cả hai đều giống nhau như đúc - đều sợ chết. Bởi vậy, chúng ta nhanh chóng tính kế. Một khi bị ép gả cho người khác, rắc rối sẽ chồng chất, thế nên liền tâu xin hoàng thượng ban hôn, rồi sau đó lập công lớn để đổi lấy hai tấm kim bài miễn chết.
Có được chút đảm bảo, bọn ta lại viện cớ “chinh chiến lâu năm, thân thể suy nhược cần tĩnh dưỡng”, để an ổn sống một năm trong phủ. Nhưng tên hoàng đế đa nghi kia vẫn không cho Tề Kha từ quan, sợ hắn nắm quá nhiều binh quyền. Thời cuộc rối ren, ta biết sớm muộn cũng sẽ có biến, mà kim bài miễn chết... vẫn chưa đủ dùng. Muốn sống yên, phải tìm chỗ dựa thật lớn. Đêm hôm ấy, hai ta bàn bạc suốt canh. Cuối cùng thống nhất đi tìm nam chính. Giờ này chắc hắn còn theo mẹ lang bạt đầu đường xó chợ. Chỉ cần ta và Tề Kha trở thành cha mẹ nuôi của hắn, sau này dựa vào năng lực nghịch thiên của y, cả đời chúng ta khỏi lo sóng gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-vao-sach-ta-nuoi-du-ng-nam-chinh-lon-khon&chuong=1]
Tề Kha rong ruổi suốt ba tháng, cuối cùng cũng tìm được mẫu thân của nam chính trong đám người bị sơn tặc bắt.
Đứa con trong bụng Đào Vân Nhi chính là huyết mạch hoàng thất triều trước tương lai sẽ là vị anh hùng thống nhất thiên hạ, lật đổ triều đình, mở ra thời đại mới. Tất nhiên, Đào cô nương không hề hay biết. Cô bị truy đuổi khắp nơi, chịu muôn vàn khổ ải, nay thấy chúng ta ân cần tiếp đón thì hoảng hốt, quỳ rạp xuống đất: “Đội ơn tướng quân cùng phu nhân đã cứu mạng. Thiếp biết người mang thiếp về là có mục đích, xin tướng quân cứ nói thẳng.”
Ta vội đỡ nàng dậy, cười dịu dàng: “Chớ sợ, chớ sợ. Vợ chồng ta nào có mưu toan gì đâu, chỉ là... à, chồng ta vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy rất có duyên thôi.”
Đào Vân Nhi ngẩn người: “Có... duyên?”
Ta huých khuỷu tay vào hông Tề Kha. Hắn ra vẻ bâng khuâng: “Đúng vậy, lần đầu gặp, cô mặc y phục đỏ đỏ vàng vàng... khiến ta chợt nhớ tới bát canh trứng cà chua trong căng tin thuở trước.”
Ta: “...”
Đào Vân Nhi sợ đến run, ta vội an ủi, kéo nàng ngồi xuống, kể lại một câu chuyện nửa thật nửa bịa về người chồng đã mất, dựa vào ký ức mơ hồ trong nguyên tác mà ta còn nhớ. Cuối cùng, nàng mới chịu tin và đồng ý ở lại phủ dưỡng thai. Song, thân phận của nàng không tiện công khai. Ba ngày sau, trong kinh thành đã lan ra hàng chục lời đồn khác nhau. Một hôm, ta cùng Hạnh Nhi ra tiệm bánh mua đồ, bỗng nghe mấy bà thím túm tụm bàn tán:
“Nghe nói tướng quân mang một cô gái về phủ đấy.”
“Ủa, chẳng phải tướng quân với phu nhân ân ái mặn nồng lắm sao? Hóa ra là giả cả à?”
“Cũng phải thôi, phu nhân nhà họ Khương suốt ngày múa đao luyện kiếm, đàn ông nào chịu nổi.”
“Đàn bà mà, không có con trai thì chẳng giữ nổi lòng chồng đâu.”
“Chậc, tội nghiệp thật.”
Hạnh Nhi tức đỏ mặt: “Tiểu thư! Họ nói năng bậy bạ thế mà không biết kiêng dè gì cả!”
Ta chẳng buồn để tâm, chỉ dán mắt vào khay bánh hoa quế mới ra lò: “Nhanh, gói cho ta mấy phần! Đào cô nương thích ăn món này!”
Hạnh Nhi giậm chân:
“Tiểu thư!”
Ta vẫn điềm nhiên: “À, với lại mua thêm mười con gà mái béo nhất, phụ nữ mang thai phải được bồi bổ đầy đủ!”
Sau hôm đó, cả kinh thành đều truyền rằng - phu nhân tướng quân đã hóa điên. Còn đám đàn ông thì tặc lưỡi than thở: “Một người vợ cả hiểu chuyện, biết điều như thế... thật hiếm có trong thiên hạ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận