“Chị tính sáng ngày mai sẽ đi, đêm nay xem như nấu cho em một bữa cơm cuối cùng, nên nấu nhiều món một chút.”
“Về sau không biết còn có cơ hội gặp nhau hay không, em sống một mình phải biết tự chăm sóc bản thân!”
Chị ta tỏ ra buồn bã, giống như đang đưa tiễn tôi vậy.
Tôi tiện tay chụp một bức ảnh gửi vào nhóm gia đình: [Mọi người ơi, ngày mai chị dâu sẽ đi, chị ấy đã nấu một bữa cơm chia tay mời mọi người, mọi người qua nhà con ăn đi!]
Họ hàng sợ tôi trốn nợ nên cũng lo lắng, bây giờ thấy tôi chủ động mời mọi người ăn cơm, ước gì có thể bay ra khỏi màn hình ngay lập tức.
Rất nhanh mọi người đã lấy lý do ‘chia tay’ mà đến đầy đủ.
Hạng Linh Linh còn đang xào rau, khi họ hàng đi vào nhà, cái tay đang xào rau của chị ta bỗng nhiên cứng đờ.
“Linh Linh, thật vất vả cho con!’”
“Cô nhỏ, dì, chú ba, sao các người….?”
“Là em gọi bọn họ đến, nếu là tiệc chia tay, mọi người đều là họ hàng thân thích, cũng nên đến nói vài câu với chị.” Tôi mỉm cười giải thích.
“Như vậy phiền mọi người quá.”
Chị ta nhíu mày, dường như đang nghĩ cách giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại.
Sau khi làm xong món ăn cuối cùng, chị ta lấy cớ ra vườn hái ít lá bạc hà, lén đi gọi điện thoại.
Tôi đứng ở góc tường nghe trộm mà sởn tóc gáy, thì ra bọn họ không muốn buông tha cho tôi.
Tôi làm bộ bình tĩnh mà trở lại chỗ ngồi, cố ý bàn bạc với cô nhỏ cách giải quyết tình hình trước mắt của gia đình.
Bọn họ sợ nếu để cô nhỏ làm chủ thì sẽ không lấy lại được tiền, lại sợ sáng mai tôi sẽ bỏ trốn, nên dứt khoát ngủ lại đêm nay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà mẹ tôi thiếu nợ bọn họ.
“Lâm Tịch, con để chị dâu con đi như vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tu-n-tr-ng-m-t-c-a-anh-trai&chuong=8]
Còn tiền cưới thì sao?”
Cô nhỏ ngủ bên cạnh dò hỏi tôi.
“Chị dâu nói vì sảy thai nên sẽ khó có thể sinh con được nữa, tiền đó coi như bồi thường cho chị ấy.” Tôi nói dối.
“Cô ta đang lừa con đó! Nói không chừng, mẹ và anh trai con là do cô ta hại chet.”
“Thế thì làm sao bây giờ? Ngày mai con đi báo cảnh sát được không?”
Cô nhỏ ra vẻ tán thành.
Ngày hôm sau, Hạng Linh Linh không muốn đi cũng phải rời đi.
Và chị ta không sử dụng cái vali mới mua kia.
Không có thời gian nên tôi đã đến đồn cảnh sát sau khi chị ta rời đi.
“Tôi muốn báo án, có người dùng internet để giao dịch phi pháp, còn liên quan đến một vụ giết người.”
Tất cả những chuyện này bắt đầu từ lúc Lâm Việt thích đạp xe đạp vào ban đêm.
Anh ta thích đạp xe nhưng tôi chưa từng thấy chiếc xe đạp của anh ta, cũng không thấy một tấm hình chụp anh ấy đạp xe bao giờ.
Tất cả những chuyện này đều do mẹ tôi kể lại, anh ta thích cái gì tôi cũng không quan tâm lắm, sau này mới biết được đây là lúc anh ta bắt đầu bị lừa.
Kiếp trước, tôi đem máy tính cũ của anh ta đi bán, vô tình nhìn thấy lịch sử mua hàng của anh ta.
Hơn 30 hóa đơn mua xe đạp, ở cùng một cửa hàng, đồng giá là 888 tệ.
Tôi nghi ngờ, vì để tìm hiểu tình hình tôi đã đăng ký tài khoản trên nền tảng mua bán này và tìm ra được địa chỉ cửa hàng.
Nhân viên bán hàng đạt doanh số cao nhất chính là người hay bán xe cho Lâm Việt.
[Xin chào, tôi muốn tìm hiểu một chút!]
Rất nhanh đã có phản hồi: [Bạn muốn đi bao lâu.]
Tôi không hiểu lắm, đây là thuê xe sao? Không phải mua sắm sao?
[Một giờ đi.] Tôi trả lời đại.
[Một giờ 888, cũng chính là một đơn hàng, hai giờ thì hai đơn, cứ như vậy mà tính thêm.]
[Đây là tình trạng của chiếc xe.] Bên đó gửi một bức ảnh.
Một người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn hở hang, làm vài hành động quyến rũ, người phụ nữ đó chính là chị dâu mới cưới của tôi - Hạng Linh Linh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận