Tôi run rẩy đỡ chị ta dậy, cố rặn vài giọt nước mắt: “Chị dâu, em không có trách chị.”
Sau khi điều tra xong mọi chuyện và thu thập đủ lời khai, cảnh sát cho biết bọn họ vẫn sẽ tiếp tục trục vớt.
“Vất vả rồi!” Thật ra điều tôi muốn nói là không cần thiết nữa, đừng lãng phí tài nguyên công cộng.
Nói xong, Hạng Linh Linh ở phía sau giới thiệu với tôi một người: “Là anh này đã giúp chị báo cảnh sát, cũng là anh ấy đã đưa chị vào bệnh viện.”
Tôi quay lại và nhìn thấy, ồ ~ hóa ra là hắn.
Hắn chính là chồng của Hạng Linh Linh.
Kiếp trước, mẹ tôi luôn nghĩ tôi đã cài người vào trong đoàn du lịch để hại chet Lâm Việt, nhưng bà đã sai rồi, chính chị ta mới cài người.
Ngay sau khi tôi đặt tour xong, chị ta lén liên hệ với chồng, nói hắn cũng đăng ký tour này, hai người lén lút hỗ trợ lẫn nhau.
Tôi chắc chắn đây là nguyên nhân mẹ và anh tôi một đi không trở lại.
“Cám ơn anh đã giúp đỡ cho chị dâu của tôi!”
“Không có chi, chỉ là chuyện nhỏ!”
Ánh mắt bọn họ nhìn nhau không giấu được sự vui sướng, tôi có thể hiểu bởi vì tôi cũng vậy.
Tin tức lộ ra trong đêm, địa điểm cái cây khô nổi tiếng cũng bị đóng cửa.
Đội cứu viện tranh thủ từng giây từng phút, tôi cũng bắt đầu livestream than khóc.
Lần này đến lượt tôi kiếm được nhiều tiền.
[Đúng là họa vô đơn chí, người nghèo hay xui lắm. Ba tôi đã mất từ nhỏ, một tay mẹ tôi đã nuôi lớn tôi và anh trai.]
[Hiện giờ mẹ tôi khó khăn lắm mới nhìn thấy anh trai tôi lập gia đình. Tôi cho rằng đã đến lúc mẹ được hưởng phúc, sống những ngày vui vẻ, ai mà ngờ, hu hu hu.]
[Anh tôi và chị dâu kết hôn còn chưa tới 1 tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tu-n-tr-ng-m-t-c-a-anh-trai&chuong=6]
Nhà tôi xảy ra chuyện, sau này tôi phải sống làm sau!]
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng tôi khóc lóc kể lể, trong 10 phút ngắn ngủi, livestream của tôi đã đạt được hơn 10 vạn lượt xem.
Bình luận sôi nổi, có người an ủi tôi, có người thờ ơ, cũng có người tò mò hóng chuyện.
Tôi khóc đến khàn cả giọng, liên tục nhắc mọi người phải biết quý trọng từng giây từng phút bên cạnh người thân của mình.
Sau một đợt than khóc, quà tặng bắt đầu tràn màn hình.
Bọn họ càng tặng, tôi càng khóc lớn hơn, phía sau tôi, Hạng Linh Linh đang nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi.
Vì chăm sóc chị ta, tôi đã ngủ ở giường bên cạnh thay vì ở khách sạn.
Giành trước một bước mà livestream, còn đem màn hình nhắm thẳng vào chị ta để làm nền, lần này chị ta muốn làm gì cũng không được.
Có người hỏi tôi tại sao lại quấy rầy thời gian chị dâu nghỉ ngơi. Có người thay tôi trả lời: [Đổi lại là bạn, mẹ chồng và chồng rơi xuống sông, bạn có ngủ nổi không?]
Chủ đề dần dần cũng chuyển sang chị dâu, tôi cũng hùa theo.
[Tại sao mọi người lại chửi chị dâu của tôi? Tuy rằng chị ấy là người sống sót duy nhất trong tai nạn lần này, nhưng chị ấy cũng là nạn nhân.]
[Vốn dĩ chị dâu đang mang thai con của anh trai tôi, đó cũng là động lực sống duy nhất của tôi, nhưng bởi vì chuyện của anh trai cho nên đã không còn….]
[Trong một đêm, ba mạng người…. ở dưới sông…. hu hu hu]
[Cái này nói cho cùng cũng là số mạng của nhà họ Lâm, chỉ tội chị dâu tôi phải liên lụy….]
Chị ta ở bệnh viện 7 ngày, đội cứu hộ cũng vớt 7 ngày, tôi cũng phát sóng đủ 7 ngày.
Trong bảy ngày này, cuộc sống của chúng tôi cũng rất khó khăn, ai cũng thức trắng đêm, cả người tiều tụy.
Diễn cũng đủ rồi, ngày cuối cùng tôi dứt khoát ra quyết định.
[Đã 7 ngày trôi qua, tôi cũng đã sẵn sàng đối mặt với hiện thực, chỉ là thương cho chị dâu của tôi.]
[Cho nên tôi muốn đưa ra một quyết định, mong rằng chị dâu của tôi có thể đồng ý.]
Chị ta khó hiểu: “Tiểu Tịch, em muốn làm gì?”
“Chị dâu chị có nhớ chị và anh trai chưa có kịp đăng ký kết hôn, trên pháp luật cũng không có tính là vợ chồng, cho nên chị nên tìm một người tốt mà tái giá đi, coi như trước nay chưa từng gả vào nhà họ Lâm, chị còn trẻ, còn có tương lai, đừng để chuyện của anh trai em ảnh hưởng đến chị.”
Ngay khi tôi vừa nói xong, bình luận lập tức bùng nổ, lượt view tăng vọt.
Chị ta có chút kinh ngạc, không ngờ tôi sẽ dùng internet để gây sức ép cho chị ta.
“Tiểu Tịch, em nói bậy gì đó? Chị và anh trai em thật lòng yêu nhau, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của anh ấy, em lại muốn chị đi lấy người khác, em nghĩ chị là loại người gì?”
“Chị dâu, em nói điều này là muốn tốt cho chị, chúng ta chấp nhận sự thật đi, đã bảy ngày rồi, dù có tìm được cũng chưa chắc còn sống. Đừng hy vọng nữa!”
“Hơn nữa, vì để làm đám cưới cho anh trai, mẹ đã vay mượn khắp để có đủ 30 vạn làm lễ hỏi, tình nguyện thiếu một đống nợ cũng muốn cưới chị về nhà.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận