Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TUẦN TRĂNG MẬT CỦA ANH TRAI

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-08 01:35:54
Tôi vẫy tay, cười từ tận đáy lòng: “Tạm biệt!”
Trước khi rời đi, tôi nhận ra một bóng dáng quen thuộc trong đoàn du lịch của bọn họ.
Chúc bọn họ may mắn!
Về nhà chuyện đầu tiên tôi làm chính là bán hết mấy con heo.
Năm con heo này bán rất được giá, coi như bù vào chi phí du lịch.
Vừa mở di động lên tôi đã nhìn thấy bài đăng mới nhất của mẹ:
[Con trai và con dâu dẫn tôi đi du lịch, thật là hạnh phúc!] Kèm theo đó là ảnh chụp ba người đang ngồi trên một băng ghế.
Thật tốt, còn biết để lại sẵn di ảnh cho mình.
Họ hàng cũng nhảy vào bình luận:
[Con dâu vừa mới cưới về, đã biết dẫn mẹ chồng đi du lịch, thật là có hiếu! Like Like Like]
[Cả đời này tôi chưa từng bước ra khỏi cửa, thật hâm mộ.]
[Ngày nào cũng vào xem tin của chị]
[Chị cả đã cực khổ một đời rồi, bây giờ nên hưởng phúc thôi.]
Vay tiền đám cưới xong, lại còn khoe cả nhà đi du lịch, thật không biết xấu hổ.
Sau khi bán heo xong, tôi thu dọn đồ đạc quay trở về thành phố.
Buổi chiều khi bọn họ đến nơi sẽ có thời gian hoạt động tự do, ngày mai sẽ bắt đầu du lịch theo đoàn.
Trong giờ cơm tối, mẹ tôi đăng hình bữa ăn tối của nhà hàng: [Đến giờ ăn rồi, đây là nhà hàng năm sao, con trai và con dâu của tôi đang đưa tôi đi khám phá thế giới.]
Những món ngon này đều là lần đầu tiên mẹ tôi được ăn trong đời, mẹ tôi tự hào khoe khoang một chút cũng có thể hiểu.
[Mẹ, con đói, muốn ăn thịt.] Tôi gửi hình chén cơm trắng.
[Cho heo ăn chưa?] Mẹ cũng cảm thấy bình luận hơi quá lời nên đã nhắn tin riêng với tôi: [Cho heo ăn chưa? Nhớ tắm heo đó!]
[Đã cho ăn rồi, còn tắm rửa sạch sẽ, rồi thoa dầu nữa.] Tôi chụp hình món heo quay tôi vừa ăn gửi cho mẹ.
Tôi đã bận rộn lâu như vậy, phải tự thưởng cho bản thân chứ.
[Con kia, tiền đâu mày ăn sang như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tu-n-tr-ng-m-t-c-a-anh-trai&chuong=5]

Chờ tao về tao sẽ đánh gãy chân mày.]
[Cũng không ngon bằng ba người, muốn đánh con thì con ở nhà chờ mẹ.]
Đáng tiếc, mẹ à, mẹ không về được đâu.
[Chị dâu có tiền, cuộc sống liền thay đổi, đừng quên tụi em nha!]
Cô nhỏ mỉa mai trong bình luận, nhưng mẹ tôi không có trả lời lại.
Sáng sớm hôm sau, mẹ bắt đầu đăng bài liên tục trong Wechat, cứ đi vài bước là quay một cái video.
Đến trưa thì dừng cập nhật.
[Đến hẻm núi Hổ Khiêu* chưa? Quay video cho con xem với!]
*Khe Hổ Nhảy
Tôi cố ý nhắc tên cả ba người trong nhóm gia đình, nhưng không có ai trả lời tôi.
Vài phút sau, cô nhỏ phản hồi tôi: [Chắc là đang chơi vui rồi.]
Đến buổi chiều, bọn họ không một ai phản hồi.
Tôi thấp thỏm lo lắng muốn liên lạc với đồng nghiệp cũ trong công ty du lịch, thì nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
[Alo]
[Alo, chúng tôi gọi đến từ cục cảnh sát của thành phố Nam, cho hỏi cô có phải là người nhà của Lâm Việt?]
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn: [Là tôi, có chuyện gì vậy?]
[Cô có hai người nhà khi đi du lịch đã gặp tai nạn ngoài ý muốn, vẫn chưa rõ tung tích, làm phiền cô đến đây một chuyến!]
Cho đến khi nghe đến bốn từ ‘chưa rõ tung tích’ trái tim lơ lửng suốt mấy ngày của tôi cuối cũng rơi xuống.
Bọn họ đứng chụp hình ở một cái cây khô nổi tiếng trên internet. Hành trình đi bộ vốn đã mệt mỏi, trạng thái tinh thần không ổn định nên không chú ý dưới chân, mẹ tôi không đứng vững, theo bản năng đã níu lấy anh trai tôi, cả hai rơi xuống dòng nước xiết, nháy mắt đã biến mất.
Tôi chạy đến sân bay, trên đường đi còn gửi tin nhắn thông báo trong nhóm gia đình: [Cảnh sát vừa gọi điện cho con, mẹ và anh trai đã rơi xuống xong, vớt hơn tiếng vẫn chưa có tung tích.]
Nhóm gia đình lập tức bùng nổ, một vài người giả vờ cầu nguyện, thật ra là sợ số tiền cho vay sẽ mất luôn.
Đó là hẻm núi Hổ Khiêu đó.
Ở trên máy bay, tâm trạng tôi cũng không được thoải mái, ai không biết còn tưởng tôi đi nhận giải thưởng.
Khi tôi đến nơi thì trời cũng đã tối, tôi liền đến bệnh viện để gặp Hang Linh Linh.
Chị ta vì quá kích động nên đã ngất xỉu, đứa bé cũng không còn nữa.
Chị ta nằm trên giường bệnh, mặt tái nhợt, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, vừa nhìn thấy tôi đã lập tức bước xuống giường mà quỳ gối.
“Tiểu Tịch, chị xin lỗi em, hu hu hu.”

Bình Luận

0 Thảo luận