Nhìn gương mặt kia rưng rưng muốn khóc, tim tôi bất giác mềm xuống. Nhưng… cái hắn ta vừa nói cái gì vậy chứ? “Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, vậy tôi chẳng phải bị hắn xem như tên ngốc cơ bắp rồi à? Còn bảo tôi là đàn ông xấu nữa?!”
Thật buồn cười, tôi đường đường là trai thẳng, còn là ứng cử viên giáo thảo đấy nhé!
“Đúng.” – Lục Hoài chỉ liếc tôi một cái, giọng trầm thấp, từ tính. Tôi nhếch khóe môi, đáp lạnh nhạt: “Nghe rõ rồi đấy. Tôi là bạn trai cậu ấy. Hiện tại chẳng có gì để nói thêm, tôi đưa cậu ấy đi trước.”
Nói xong, tôi dứt khoát kéo Lục Hoài rời đi. Chỉ đến khi đi được một đoạn xa, tôi mới chịu thả cậu ấy ra.Thế nhưng, chưa đi được bao lâu, ngoảnh lại thì thấy Lục Hoài vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ cũ.
“Sao không đi tiếp?” – tôi cau mày hỏi.
“Cậu… sao lại quay lại?” – ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, mang theo chút bất ngờ.
“Anh em tôi còn ở lại. Vậy mà cậu hỏi tôi sao lại quay lại?” – tôi nắm chặt tay cậu ấy, định kéo về ký túc xá. Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, Lục Hoài bất ngờ dùng lực đẩy tôi vào rừng cây ven đường. Lưng tôi áp chặt lên thân cây, bóng tối bao trùm xung quanh, chỉ nghe thấy nhịp thở gấp gáp đầy khẩn thiết của cậu ấy. Rõ ràng cậu ấy đang rất kích động, cả cơ thể như bùng nổ nhiệt huyết. Tôi bị cậu ấy khống chế, còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị chặn lại. Lục Hoài cúi xuống, hôn thẳng lên tôi. Ban đầu tôi còn giãy giụa, nhưng rồi bị giữ chặt cằm, bị buộc phải mở miệng đón lấy nụ hôn ấy. Giọng khàn khàn của cậu ấy vang lên, nóng bỏng đến mức khiến da tôi râm ran Nụ hôn kéo dài đến mức khiến đầu óc tôi tê dại, chân cũng nhũn ra.
Một lúc lâu sau, cậu ấy mới buông ra, tựa trán lên vai tôi mà thở dốc, hơi nóng phả thẳng lên cổ, làm cả mặt tôi đỏ bừng. “Thoải mái chưa?” – tôi hỏi khẽ.
“Ừ.” – cậu ấy khẽ đáp.
“Tốt rồi thì ngoan ngoãn quay về đi. Ở thế giới thật, còn có khối người chờ cậu chơi bóng cùng đấy.” – tôi ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng khuyên.
Nghe vậy, Lục Hoài lập tức buông tôi ra, quay đầu bỏ đi thẳng, không thèm quay lại ký túc xá. Tôi sững người. Rõ ràng thân mật như thế, vậy mà cậu ấy vẫn muốn trốn? Đúng là đồ con trai khó chiều! Thực ra hôm nay tôi cũng chỉ định “dạy dỗ” cậu ấy một chút thôi. Giờ thì mệt quá, mí mắt nặng trĩu, vừa về phòng là leo ngay lên giường ngủ một mạch. Ai ngờ nửa đêm, giường bỗng rung lên, một bàn chân lén lút chen vào. Rất nhanh sau đó, chủ nhân cái chân kia cũng chui thẳng lên giường.
“Cái gì nữa đây?” – tôi thì thầm, giọng còn ngái ngủ.
“Tôi… không ngủ được.” – Lục Hoài nói, mang theo chút ấm ức.
Nghe vậy, tôi nhích người sang bên, nhường nửa chỗ. cậu ấy lập tức nằm xuống, đầu tự nhiên gối lên ngực tôi, còn ôm chặt eo, dán sát vào người tôi như thể tìm chỗ an toàn. Bình thường, ở trong thế giới thật, chúng tôi chỉ thiếu duy nhất một cái “ngủ chung giường”. Giờ thì… thành sự thật luôn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-xuyen-vao-truyen-am-my-cua-em-gai&chuong=5]
Cậu ấy chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ mỏng.
“Tô Hằng, tôi nhớ cậu.” – Lục Hoài cúi sát bên tai tôi, giọng trầm khàn, lẫn chút khàn đặc.
“Ừ.” – tôi chỉ khẽ đáp.
Nghe thấy tôi trả lời, cậu ấy liền muốn tiến thêm, nửa người trên áp xuống, định hôn tiếp. Ngay giây cuối cùng, tôi vung tay tát nhẹ một cái vào má cậu ấy, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Ngủ đi!”
Muốn lợi dụng tôi à? Không dễ thế đâu! Bị tôi tát xong, Lục Hoài lập tức ngoan hẳn, rúc về phía chăn, lí nhí một câu “Ngủ ngon” rồi nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau. cậu ấy rất tự nhiên bò xuống giường, đúng lúc gặp hai thằng bạn cùng phòng vừa dậy đang ngơ ngác nhìn cảnh hai người chung giường. Tôi chỉ nhún vai, tỉnh bơ giải thích: “Bọn tôi chỉ ngủ thôi, đừng nghĩ bậy.”
Hai thằng bạn cùng phòng chỉ liếc nhau rồi gật đầu, mặt kiểu bọn tao hiểu hết rồi. Thấy tụi nó không nghi ngờ gì thêm, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng suốt cả tuần sau đó, Lục Hoài cứ như keo dán, hễ rảnh là bám lấy tôi. Có lúc còn nhân lúc tôi không để ý mà lén chạm người. Ngay dưới cầu thang ký túc, cậu ấy lại áp sát, ánh mắt dính chặt vào môi tôi. Nhìn cái dáng háo hức ấy, tôi giơ tay gõ lên đầu cậu một cái, lạnh giọng: “Cậu nhóc, không thể ngoan được một ngày à?”
Lời tôi vừa dứt, một bóng đen lao tới, mạnh mẽ đẩy tôi ra. May mà thể lực tôi tốt, chỉ loạng choạng mấy bước rồi đứng vững. Ngẩng đầu lên, thì ra là Lâm Tây Du.
“Tên kia, cậu có biết xấu hổ không hả?” – hắn trừng mắt mắng tôi, giọng đầy căm phẫn. – “Tôi theo dõi cậu cả tuần rồi, không ngờ cậu lộ mặt sớm thế! Ai cho cậu động tay động chân với A Hoài? Đánh cậu một trận còn nhẹ đấy. Có tin tôi đuổi cậu khỏi trường không?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì hệ thống lại chen vào: [ Nhiệm vụ thứ hai kích hoạt: Đẩy Lâm Tây Du. Hoàn thành lập tức nhận 20 điểm. ]
Tôi: “???” Đẩy Lâm Tây Du? Thằng này trông cũng bảnh trai, nhìn như idol bước ra từ tiểu thuyết, mà giờ bảo tôi… đẩy? Không đẩy thì mất điểm. Đẩy thì… được điểm. Tính toán một giây, tôi bước lên, nhẹ nhàng dùng tay hất hắn một cái. Tôi đã cố kiềm lực rồi, nhưng Lâm Tây Du vẫn loạng choạng nhào thẳng về phía Lục Hoài. May mà Lục Hoài kịp đỡ lấy, song cả hai chạm nhau loạn xạ.
Lâm Tây Du ngã xuống đất, khuôn mặt đẹp trai lập tức sầm lại, quay sang gào: “Đồ khốn! Cậu dám đẩy tôi? Nếu tôi bị thương, cậu đền nổi không?”
[ Nhiệm vụ hoàn thành cộng 20 điểm. Tổng điểm hiện tại: 70 điểm. ]
“Được rồi được rồi, xin lỗi nhé, là tôi sai.” – tôi vội vàng bước tới, đỡ hắn dậy, nịnh nọt. – “Tôi chỉ là một học sinh nghèo thôi, cậu rộng lượng thì tha cho tôi một lần đi, đừng để bụng nhé?” Lâm Tây Du trừng tôi ngẩn người, im lặng rất lâu mà không đáp. Lục Hoài khẽ cau mày, bước nhanh lên trước, nắm lấy tay tôi kéo ra sau lưng, chặn thẳng đường nhìn của hắn ta. Cậu ấy hơi mất kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Lâm Tây Du, cậu đừng có bám lấy tôi nữa. Tôi nói rồi, tôi không thích cậu, hơn nữa tôi đã có bạn trai.”
Nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo trên gương mặt Lục Hoài, mắt Lâm Tây Du lập tức đỏ hoe.“A Hoài, cậu có thấy mình quá đáng không?”
Thấy cậu ấy khóc đến mức khiến lòng người chua xót, tôi không nhịn được nói một câu: “Lục Hoài, cậu có thấy mình tàn nhẫn quá không?”
Nghe vậy, gương mặt Lục Hoài khẽ biến sắc, hốc mắt đỏ lên, trừng thẳng vào tôi, lại còn cười nhạt: “Đúng, tôi tàn nhẫn đấy. Vậy thì cậu cứ đi tìm người khác đi!”
Hả?
Lâm Tây Du nghe thấy câu này thì chấn động, sững sờ. Đây… là Lục Hoài mà cậu ấy từng quen biết sao?
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi… Không phải cậu tàn nhẫn, mà là tôi tàn nhẫn.”
Nhìn Lục Hoài đau lòng đến vậy, tôi vội vàng ôm chặt lấy cậu ấy để an ủi. Lâm Tây Du liếc nhìn chúng tôi, nước mắt chực trào, cuối cùng cắn răng quay đi. Tôi vốn nghĩ Lâm Tây Du sẽ biết dừng lại, ai ngờ cậu ấy vẫn ngày ngày xuất hiện. Nhưng lần này, thay vì bám lấy Lục Hoài, cậu ấy lại dính lấy tôi, ánh mắt cứ như muốn xuyên thấu vào lòng tôi. Tôi không để ý đến cậu ấy nữa, tiếp tục cùng đồng đội chơi bóng rổ. Sau trận đấu, mồ hôi vã ra như tắm, tôi đứng ở cổng gió thốc mạnh, lập tức cởi áo khoác ngoài. Chưa kịp mát mẻ được bao lâu thì Lục Hoài đã chạy tới kéo áo tôi xuống
“Cậu làm gì thế? Tôi nóng sắp chết rồi!” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Người ta nhìn thấy hết thì sao.” – Lục Hoài cau mày nói.
Nghe vậy, tôi bật cười: “Đều là con trai cả, ai rảnh mà nhìn tôi chứ?”
Tôi vừa nói vừa cầm khăn lau mồ hôi, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Tây Du. cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, bị tôi phát hiện thì luống cuống bỏ chạy. “Thằng này… gần đây cứ hay nhìn trộm tôi, làm tôi nổi hết da gà.” Tôi khẽ lẩm bẩm.
“Nhìn ánh mắt đó, chắc chắn là thích cậu rồi.” – Lục Hoài nhếch môi cười đầy ẩn ý.
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Không phải ai cũng giống cậu, khẩu vị đặc biệt như vậy đâu.” Tôi vừa cười vừa nhéo tai cậu ấy, phát hiện chỗ đó lại mềm bất ngờ.
Nhìn gương mặt sâu sắc, ánh mắt trong sáng của Lục Hoài, tim tôi bỗng loạn nhịp. Tôi thật sự muốn cùng cậu ấy ở bên nhau.
“Lục Hoài, cậu có muốn cùng tôi quay về thế giới thật không?” Tôi lại nhắc đến chuyện rời khỏi nơi này.
Thấy cậu ấy do dự, tôi khuyên: “Nếu cậu không muốn quay về nhà họ Lục, thì cứ về nhà tôi. Ba mẹ và em gái tôi nhất định sẽ rất chào đón cậu.”
“Về nhà cậu, cậu nuôi nổi tôi cả đời sao?” Lục Hoài nghiêm túc hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, sao lại không? Chẳng lẽ tôi không nuôi nổi?” Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai cậu ấy trấn an. Lục Hoài không đáp, nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy đã dao động.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận