Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tôi Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ Của Em Gái

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-10-31 09:49:43
Ở giữa sân, cả bọn như chết lặng. Tôi cũng ngớ người. Lục Hoài rốt cuộc định làm trò gì thế? Giờ lại bày ra màn “tình huynh đệ thắm thiết” à? Tôi nghiến răng, ra hiệu cho cậu ấy chửi tôi đi. Nhưng ai dè, thay vì mắng, cậu ấy lại lôi từ túi áo ra một… xấp phiếu ăn sáng, dúi vào tay tôi. “Cái này tôi nên nói gì đây?” Ánh mắt của cậu ấy vừa thật thà vừa ngây ngô. Tức quá, tôi đập thẳng tập phiếu vào mặt cậu ấy: “Cậu còn giả vờ cái gì nữa hả? Rõ ràng là lỗi của cậu, thế mà giờ diễn trò vô tội? Đừng hòng! Đồ khốn!”
Nghe đến đây, ánh mắt Lục Hoài chợt sầm xuống, gương mặt nghiêm lại. Tôi tưởng cậu ấy không nhịn nổi mà chửi trả, ai ngờ cậu ấy thản nhiên đáp: “Cậu biết không… tôi nghĩ mình giấu cảm xúc khá ổn rồi.” … Câu này nghe sao cứ mập mờ thế nào ấy.Nó công kích quá yếu, hệ thống chỉ thưởng có 10 điểm. Đến ngày thứ ba, hệ thống lại giao nhiệm vụ mới [hôn nhau.]
Cái này thì tôi tuyệt đối không làm được! Phụ nữ hôn tôi còn tạm, đàn ông thì… xin tha. Tôi kiên quyết từ chối. Nhưng nếu không hoàn thành, hệ thống sẽ không mở nhiệm vụ tiếp theo. Tôi né tránh cả ngày, cho đến tối, khi hai thằng bạn cùng phòng đã ngủ say, tôi mới rón rén bò lên giường Lục Hoài. Tim đập thình thịch, tay run run chống xuống, cuối cùng cũng áp sát bên cạnh cậu ấy. Nhưng chưa kịp lay, tôi đã bị cậu ấy vòng tay ôm chặt, đè đầu tôi xuống ngực. Cả người tôi cứng đờ, còn cậu ấy thì nóng hổi, mùi gỗ nhàn nhạt xen lẫn hương sạch sẽ từ người nó khiến tôi hoa mắt. Hoảng quá, tôi vội tát một cái thật mạnh: “Lục Hoài? Cậu tỉnh lại chưa?”
Cậu ấy mở mắt, giọng khàn khàn, vẫn ngái ngủ: “Tô Hằng? Có chuyện gì vậy?”
Tôi bịt miệng cậu ấy, sợ đánh thức mấy thằng kia, rồi tranh thủ nói nhỏ: “ Nhiệm vụ số ba bắt đầu.”
Tôi cắn răng, nghĩ thà bị chó cắn còn hơn, nhưng thôi liều. Ngay lúc tôi vừa gật đầu chuẩn bị, Lục Hoài bất ngờ đưa tay giữ chặt sau gáy tôi, ấn thẳng xuống. Môi tôi trong nháy mắt dán chặt vào môi cậu ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-xuyen-vao-truyen-am-my-cua-em-gai&chuong=2]

Môi mềm áp xuống, cảm giác ấm nóng khiến đầu óc tôi như nổ tung trong chốc lát.Tôi bật dậy, động tác quá mạnh làm cả giường rung lên dữ dội.
“Tôi còn chưa đồng ý hôn cơ mà!” – tôi nghiêm giọng quát. Câu nói vừa thoát ra, hai cậu bạn cùng phòng lập tức tỉnh giấc.
“Mấy cậu nửa đêm còn gây chuyện à? Đều là anh em với nhau, có thù gì cũng để mai tính. Ngủ sớm đi, mai còn tiết 8 giờ sáng!”
“Xin lỗi, bọn tôi ngủ ngay đây.” Tôi vội vàng nói. Rồi tôi trở lại giường, nhưng cả đêm không tài nào chợp mắt. Trong mắt Lục Hoài, một nụ hôn có lẽ chỉ là nhiệm vụ, nhưng với tôi lại chẳng hề đơn giản. Ban đầu tôi chỉ nghĩ sẽ kéo cậu ấy vào nhà vệ sinh, hôn lướt qua một cái để hoàn thành cho xong. Nhưng không ngờ tên này lại hôn sâu đến mức đụng cả răng tôi! [Nhiệm vụ hoàn thành, cộng 20 điểm. Tổng điểm: 80. Chúc mừng ký chủ ]
Âm thanh hệ thống vang lên làm tâm trạng tôi tốt hẳn. Chỉ cần thêm 20 điểm nữa thôi, tôi sẽ đủ 100 điểm. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng chắc chắn tôi sẽ được trở về!Nhưng… kể từ hôm đó, mối quan hệ “kẻ thù” giữa tôi và Lục Hoài dường như đã thay đổi. Trong tiết thể dục, tôi vô ý bị trầy xước cánh tay. Ngay lập tức, Lục Hoài – người bình thường trông yếu ớt chẳng ra gì – lại thản nhiên bế thẳng tôi chạy một mạch về phòng y tế, như thể chẳng tốn chút sức nào. Tôi sững người. Mọi người xung quanh cũng sững người. “Ơ… chẳng phải hai cậu ghét nhau lắm sao?” – có người buột miệng hỏi.
Nghe vậy, tôi giật mình thoát khỏi vòng tay cậu ấy, hốt hoảng chạy về ký túc xá. Nhưng từ sau hôm đó thì… Tôi khát, Lục Hoài đưa nước. Tôi đói, cậu ấy mua cơm. Tôi nóng, cậu ấy cầm quạt quạt cho.
Tối hôm đó, trong ký túc chỉ còn tôi và Lục Hoài. Không biết cậu ấy phát điên thế nào mà nhào thẳng lên giường tôi, thấy tôi đang chơi game thì cũng chẳng khách sáo, giành luôn tay cầm. Giành qua giành lại một hồi, cả người tôi bị đẩy ngã vào lòng cậu ấy. Cái tư thế này… thật sự rất khó nói là thoải mái hay khó chịu. Tôi vẫn đang tập trung vào game, nhưng chợt cảm giác sau lưng có luồng nhiệt nóng hầm hập. Ngẩng đầu lên, tôi giật mình phát hiện Lục Hoài đang kề sát sau lưng, nhìn tôi chằm chằm
“Này, cậu làm cái quái gì vậy?” Tôi tưởng cậu ấy chỉ đùa, nghi ngờ hỏi.
“Tô Hằng, trên người cậu… có mùi rất thơm.” Lục Hoài mỉm cười, giọng trêu chọc.
Nghe câu đó, tôi nhíu mày: “Cậu định ám chỉ cái gì? Tôi là đàn ông đàng hoàng, trên người thì làm gì có mùi thơm như gay thật vớ vẩn.”
“Cậu gay hay không, tự bản thân cậu chẳng rõ sao?” Lục Hoài vẫn thản nhiên, nở nụ cười, “Tôi chỉ biết là tôi thích cái mùi cậu tỏa ra. Ngày mai, nhớ cho tôi mượn dùng một chút nhé.”
Tôi bực mình đáp thẳng: “Được thôi đồ của tôi cậu muốn thì cứ lấy.”
Lời vừa dứt, đúng lúc mấy đứa bạn cùng phòng đi vào. Thấy cảnh tượng này, Lục Hoài lập tức đứng dậy, còn tôi thì ngồi ngơ ngác trên giường. Bọn họ nhìn chằm chằm, mặt đầy sốc. Một thằng lẩm bẩm: “Ơ… hai cậu… đang ở cùng nhau à?”
Không khí lúng túng đến mức cả tôi lẫn Lục Hoài đều cạn lời.Ngay khoảnh khắc đó, âm thanh hệ thống vang lên: [Ký chủ vi phạm quy tắc, trừ 20 điểm.]
Giải quyết xong chuyện kia, tôi lại dính ngay một rắc rối lớn khác. Sáng tầm tám giờ, tôi ra cổng trường mua bánh bao, tiện thể mua thêm cái bánh ngọt Lục Hoài thích. Tôi thì không mê đồ ngọt, nhưng cậu ấy lại chẳng chịu ăn đồ trong căn-tin, ngày nào cũng thích mua ở quán trước cổng. Nhưng vừa bước ra khỏi tiệm, còn chưa kịp cắn miếng nào thì có đám người chặn lại. Không cần nghĩ cũng biết — lại là mấy tên côn đồ trong tiểu thuyết, tụ tập để kiếm chuyện.Theo cốt truyện gốc, chúng nó sẽ đánh tôi một trận, rồi bắt tôi gọi Lục Hoài đến chuộc bằng tiền. May mà tôi có não, chẳng thèm chống cự, chủ động rút điện thoại ra: “Các anh, bạn tôi có tiền. Tôi gọi cậu ấy qua trả cho mấy người.”
Chỉ một cuộc gọi, chưa đến năm phút sau Lục Hoài đã lao tới. Nhìn thấy tôi bị treo trên tường như bao cát, ánh mắt cậu ấy lạnh ngắt.
“Tiền đâu? Mau đưa ra đây!” – một tên trong bọn quát.
Không nói nhiều, Lục Hoài tung một cú đấm, thẳng mặt thằng cầm đầu. Mấy đứa còn lại thấy vậy cũng nhào lên, nhưng chỉ vài phút, tất cả đều bị cậu ấy hạ gục. Cuối cùng, Lục Hoài nắm cổ áo tên cầm thẻ ngân hàng, giọng lạnh băng: “Đây là số tiền bố cậu ấy nợ. Lần sau còn dám đụng tới cậu ấy, tao sẽ đập nát đầu chúng mày!”
Tôi đứng đơ người: “...”
Đây thật sự là thằng bạn “thư sinh yếu đuối”, ngày ngày làm mọt sách kia sao? cậu ấy từ khi nào biến thành “võ lâm cao thủ” thế này? Cảnh tượng quá sốc, đến mức tôi bị Lục Hoài lôi thẳng về nhà mà vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Uống chút rượu cho tỉnh.” – vừa vào cửa, cậu ấy đã rót một ly vang đỏ, đưa cho tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận