Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tôi Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ Của Em Gái

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-10-31 09:50:01
Tôi nghĩ chắc mình chỉ cần uống chút rượu để trấn tĩnh, liền ngửa đầu làm một ngụm lớn. Tửu lượng tôi vốn kém, uống xong một hơi mà mặt đã đỏ bừng. Nhưng mà rượu vang này vị không tệ, tôi còn định rót thêm thì ánh mắt nóng rực của Lục Hoài đã dán chặt lên người tôi. Ánh mắt cậu ấy sâu như mặt hồ tối, vừa lạnh lẽo vừa nặng nề.
“Tôi nói này… đánh người chưa hả giận, giờ còn muốn đánh tôi nữa chắc?” – tôi cười gượng, muốn phá tan bầu không khí.
Lời chưa dứt, Lục Hoài đã bước tới, nắm lấy cằm tôi, thẳng thừng chặn lại nụ cười, ép môi mình lên. Hơi thở dồn dập, lẫn với vị rượu, khiến tôi nghẹt thở. Tôi lảo đảo định né, nhưng lại không kịp tránh. Đầu lưỡi mềm mại như có dòng điện chạy qua, quấn lấy tôi, khiến tôi cả người nóng bừng. Cái tên này điên rồi! Chỉ một lúc ngắn ngủi, tôi đã cảm thấy choáng váng, thân thể không nghe lời, nóng ran như bốc hỏa. Tôi vùng vẫy đạp cậu ấy một cái, gắt lên: “Cậu bị bệnh à? Mới có ba mươi giây thôi đó! Hại cả môi tôi sưng hết rồi!”
Lục Hoài thản nhiên đáp: “Ừ, tôi có bệnh.”
“Hả?”
“Tôi thích cậu.”
“...HẢ???”
[Nhiệm vụ 4 hoàn thành. Điểm +40.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-xuyen-vao-truyen-am-my-cua-em-gai&chuong=3]

Tổng 100 điểm.Chuỗi nhiệm vụ kết thúc. Hệ thống chuẩn bị truyền tống. Ký chủ chọn: đồng ý hoặc từ chối.]
Tôi gần như không cần suy nghĩ, lập tức chọn “đồng ý”. Một luồng sáng trắng lóe lên. Tôi giật mình mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trên ghế sofa ở nhà. Bên cạnh là ba mẹ và… Tô Vi Vi.
Nhìn thấy Tô Vi Vi, tôi lập tức lao tới, túm lấy tai nó, nghiến răng nghiến lợi: “Con nhóc này! Có biết mày hại tao và Lục Hoài thảm thế nào không hả?”
Tô Vi Vi hét ầm lên: “Anh bị điên à? Lục Hoài nào cơ?”
“Còn giả vờ à? Người mà em lôi vào kịch bản, bắt anh dính với cậu ấy đó!” – tôi trừng mắt.
“Đến ba mẹ cũng đã từng gặp rồi, vậy mà em còn dám nói không biết?”
Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hằng, Lục Hoài là ai? Nhà mình chưa từng quen người đó mà.”
Lời bà vừa thốt ra, tôi như bị sét đánh. Tôi lao về phòng, lục tìm bức ảnh chụp chung với Lục Hoài, nhưng ảnh đã biến mất. Tôi phát cuồng lục tung đồ đạc, thậm chí chạy sang tận nhà cậu ấy, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào. Cả thế giới này dường như chưa từng tồn tại một người tên Lục Hoài. Tôi đứng chết lặng — Lục Hoài, thật sự… đã biến mất rồi sao?
Lục Hoài là đại thiếu gia nhà họ Lục, nhưng anh ấy còn có một người em trai cùng cha khác mẹ. Tuy thân phận cao quý, nhưng cuộc sống của cậu ấy lại chẳng hề dễ dàng. Trước đây, tôi từng đến nhà cậu ấy một lần, có thể cảm nhận rõ ràng gia đình họ chẳng mấy ai thích cậu ấy. Người mẹ kế ghét bỏ, hễ gặp là chèn ép. Người ba thì coi như vô hình, chỉ cần cậu ấy làm sai một chút sẽ cầm gậy đánh đập. Ngay cả mẹ ruột của cậu ấy cũng chỉ quan tâm đến tiền, hết lần này đến lần khác moi móc từ cậu ấy. Khi biết ba muốn để lại mọi thứ cho con trai riêng, bà ta còn công khai lăng mạ cậu ấy trước cả lớp, gọi cậu ấy là phế vật.
Ở thế giới thật, Lục Hoài sống không hề dễ chịu. Nhưng ở trong tiểu thuyết này, hoàn toàn trái ngược cậu ấy có một gia đình ấm êm, có tiền bạc, quyền lực trong tay, ai cũng kính nể. Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ không muốn quay về thực tại. Tôi nằm trên giường, kéo chăn trùm kín, trong bóng tối, đầu óc cứ quanh quẩn mãi câu nói của Lục Hoài: “Tôi thích cậu.”
Nếu cậu ấy đã thích tôi, tại sao lại không muốn cùng tôi trở về? Trong lòng tôi vừa bực tức vừa thấy hụt hẫng. Nhưng sau khi cơn tức qua đi, tôi lại nhớ cậu ấy đến phát điên. Tôi muốn được cùng cậu ấy đi học, cùng cậu ấy lên lớp, cùng nhau chơi bóng…Mất đi Lục Hoài, cuộc sống của tôi chẳng khác nào bị rút hết màu sắc. Tô Vi Vi hình như cũng nhận ra điều lạ, bèn nghi hoặc hỏi: “Anh, cái người tên Lục Hoài đó là ai vậy? Sao ngày nào anh cũng nhắc đến thế?”
Tôi dựa người vào sofa, giọng nghẹn lại: “Đó là anh em tốt của anh. Nhưng giờ cậu ấy đang bị nhốt trong cái cuốn tiểu thuyết kia, không thể ra được.”
“Trong… trong tiểu thuyết? Tiểu thuyết gì cơ?” – Tô Vi Vi mở to mắt, giọng đầy kích động. Tôi cắn răng, nghĩ tới nội dung cuốn sách đỏ chót kia, nghiến răng mắng: “Sau này bớt đọc mấy thứ tiểu thuyết lung tung đi! Học hành đàng hoàng vào, sắp thi rồi còn không lo. Ngày nào cũng xem mấy chuyện yêu đương nam – nam, đọc đến độ não toàn bã đậu!”
Tô Vi Vi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, run run hỏi: “Anh… anh vào phòng em rồi à?” Nói xong, nó vội chạy về phòng, kiểm tra giá sách của mình. Quả nhiên, toàn bộ truyện tiểu thuyết ngôn tình, đam mỹ đều biến mất.
Một lát sau, nó quay lại phòng khách, giọng nghiêm túc: “Anh, em hứa với anh, lần nào thi em cũng đứng nhất. Nhưng anh đừng nói cho ba mẹ biết chuyện này, được không?”
Tôi liếc nó một cái, lạnh nhạt đáp: “Vậy thì giữ vững vị trí đứng nhất đi. Nếu không… cái miệng của anh e là sẽ không kìm được đâu.”
Nói xong, tôi trở về phòng mình. Đang định mở game giải khuây, trong đầu tôi bất giác lóe lên một suy nghĩ. Tất cả đều là vì một người. Một người tên Lục Hoài.Tôi mơ hồ nhận ra -Tôi thích Lục Hoài.

Bình Luận

0 Thảo luận