Mấy ngày sau, đi ngang qua phòng Tô Vi Vi, tôi vô tình liếc vào, thấy nó đang ngồi ôm mặt, cười đến gian tà. Tôi cau mày, một đứa con gái ngoan ngoãn, sao ngày nào cũng cười hề hề như vậy? Ban đầu tôi định vào răn dạy vài câu, nhưng vừa nhìn thấy thứ nó viết, lông mày lập tức nhíu chặt hơn. Tôi giật phăng quyển sổ khỏi tay nó, đọc lướt qua: “Lục Hoài uống say, bị Tô Hằng đè trên sofa hôn loạn… sau đó còn kéo khóa quần, bàn tay trượt xuống xương hông…”
“Tô Vi Vi! Em viết cái quái gì đây?!” – Mặt tôi đỏ bừng, ném thẳng cuốn sổ lại cho nó. Không ngờ, nó viết hẳn một cuốn tiểu thuyết. Tôi lật thêm vài trang, càng choáng váng: những tình tiết bên trong lại giống hệt những chuyện từng xảy ra giữa tôi và Lục Hoài trước đó. Nhưng rõ ràng Vi Vi chưa từng gặp Lục Hoài, tại sao nó lại biết chi tiết đến thế?
“Những thứ này… em nghĩ ra kiểu gì vậy?” – Tôi nhíu mày, chất vấn.
Nó còn tưởng tôi khen, cười hí hửng chỉ vào đầu mình: “Nhờ trí tưởng tượng phong phú khi đọc truyện đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-xuyen-vao-truyen-am-my-cua-em-gai&chuong=4]
Toàn là cảm hứng nhỏ nhặt thôi!”
Tôi không kìm nổi, xé nát quyển sổ. “Anh! Anh làm gì vậy!” – Vi Vi hoảng hốt, mắt đỏ hoe. – “Đó là tâm huyết của em! Anh sẽ bị báo ứng cho mà xem!”
Nhìn phản ứng của nó, tôi chỉ bật cười. Trùng hợp quá! Lại trùng hợp đến mức khó tin! Vậy có nghĩa… tôi cũng có thể xuyên trở lại thế giới tiểu thuyết kia sao?
Nghe thấy tôi bật cười, Tô Vi Vi lập tức cau mày, lo lắng nói: “Anh, em không cần quyển sổ đó nữa, nhưng anh cũng đừng có nổi điên như thế chứ…”
Tôi chỉ vỗ vai nó, cười xòa: “Được rồi, anh chỉ cảm thấy vui thôi. Em làm cũng hay đấy. Anh về phòng trước đây.”
Nói xong, tôi quay lại phòng, nằm dài trên giường, chờ đợi phép màu đưa mình xuyên trở lại thế giới tiểu thuyết. Thế nhưng, cả buổi tối ăn cơm, tắm rửa xong vẫn chẳng có động tĩnh gì. Trong lòng tôi dấy lên một nỗi thất vọng khó tả. Có lẽ… thất bại rồi.
Nhưng ngay khi tôi vừa tắm xong, ánh sáng trắng lại bùng lên trước mắt, lần nữa kéo tôi vào thế giới tiểu thuyết. Thấy bạn cùng phòng đã quay về, tôi lập tức lao tới hỏi: “Lục Hoài đâu?”
“Hả? Tôi vừa thấy cậu ấy đi về phía rừng ngân hạnh rồi.” Nghe vậy, tôi không chần chừ, chạy thẳng đến đó. Cánh rừng ngân hạnh vốn là nơi chúng tôi hay ngồi tán gẫu. Mỗi lần tôi đến, lá cây vàng óng rơi đầy lối. Nhưng giờ đây, lá đã rụng hết, chỉ còn cành khô trơ trọi. Bước vào, tôi liền thấy Lục Hoài. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, gương mặt cậu ấy càng thêm góc cạnh, ánh mắt lại thấp thoáng chút lạnh lùng. Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả, là người con trai đang ngồi cạnh Lục Hoài.
Người đó da trắng, vóc dáng thanh tú, nụ cười dịu dàng khiến người ta phải ngẩn ngơ. Tôi nhìn hai người vừa trò chuyện vừa cười, trong lòng bỗng thấy khó chịu không nói nên lời. Lục Hoài, cậu ấy chẳng phải từng nói thích tôi sao? Tôi mới rời đi có bao lâu đâu, mà giờ đã có “người mới” ngồi cạnh thế này rồi? Tôi muốn bước đến chất vấn, nhưng đôi chân lại khựng lại. Nhìn họ cười nói tự nhiên, tim tôi bỗng thấy nhói. Một Lục Hoài không còn nhớ tôi, liệu có thật sự vui vẻ hơn không?
[Ký chủ thân mến, chào mừng bạn quay lại thế giới tiểu thuyết. Bạn cần hoàn thành nhiệm vụ, tích lũy đủ 100 điểm để trở về hiện thực. Nhiệm vụ đầu tiên: Công khai chứng minh Lâm Tây Du không phải bạn trai của Lục Hoài.Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 50 điểm.]
Lâm Tây Du? Không phải là nam số 3 trong tiểu thuyết của Tô Vi Vi sao? Theo cốt truyện, Tô Vi Vi vốn ái mộ Lục Hoài – ngôi sao đang hot hiện giờ, mà còn là thanh mai trúc mã của cô ấy.Hai người vốn rất thân thiết. Lâm Tây Du lại thuộc kiểu thanh tú nho nhã, da trắng, đi đâu cũng khiến người khác khó rời mắt. Lục Hoài thích tôi thì thôi đi, giờ lại có thêm một tên đàn ông khác cũng thích cậu ấy? Tôi đâu có dễ dàng chịu thua như vậy! Nghĩ đến đây, tôi nhìn sang phía Lục Hoài, phát hiện cậu ấy đang đứng ngơ ngác, mắt dáo dác, trông có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Chẳng lẽ… cậu ấy cũng nghe thấy giọng hệ thống giống tôi? Trong lúc tôi còn suy nghĩ, ánh mắt liền bắt gặp Lục Hoài. Cậu ấy sững lại, đôi mắt đen thoáng sáng lên, nhanh chóng chạy về phía tôi. Nhưng chỉ kịp chạy hai bước đã bị Lâm Tây Du giữ chặt.
“A Hoài, cậu đi đâu vậy?” – Lâm Tây Du hỏi, giọng đầy vội vã. Nghe thấy câu này, khóe miệng tôi cong lên. Tôi bước nhanh về phía hai người, trực tiếp kéo Lục Hoài về cạnh mình.
Lâm Tây Du rõ ràng khựng lại, vội chau mày: “Cậu là ai? Không được cướp A Hoài của tôi!”
“Của cậu? Cậu có giấy tờ chứng minh chắc?” Tôi lạnh lùng đặt tay lên vai Lục Hoài, kéo cậu ấy về phía mình rồi dõng dạc nói: “Đây là bạn trai tôi. Cậu ấy là của tôi!”
[Đinh - Nhiệm vụ hoàn thành, +50 điểm.] Ánh mắt Lục Hoài chợt tối lại.
“A Hoài… cái tên đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển này… thật sự là bạn trai của cậu sao?” – Lâm Tây Du đỏ hoe khóe mắt, nhìn đến mức như sắp khóc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận