Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẠ ĐƯỜNG

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:24:29
8
“Nữ nhân tâm địa độc ác này, Khải Nhi vậy mà lại là con của nàng ta và gian phu! Năm đó gian phu ruồng bỏ nàng ta, nàng ta liền nhắm vào Trình Cẩn nhà ta, dùng mị thuật leo lên giường Trình Cẩn, còn dẫn theo nghiệt chủng này về kinh thành!”
Phó Trình Cẩn nghe vậy, nhất thời không đứng vững, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Những đả kích liên tiếp khiến hắn không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, nhưng nhìn gương mặt giống hệt nhau của nam nhân kia và Khải Nhi, hắn lúc này mới hiểu ra, hắn đã bị Yểu Yểu bày mưu tính kế.
Trong đầu Phó Trình Cẩn như nổ tung, nếu Khải Nhi không phải con trai hắn, vậy năm đó hắn hà cớ gì lại mang Yểu Yểu về kinh, còn làm tổn thương trái tim A Đường?
Hắn chẳng màng đến mọi thứ trước mắt, một lòng chạy thẳng đến phủ Thái phó.
Lão phu nhân nhìn ba người trước mặt, lòng căm hận dâng trào.
Sau khi ta và Phó Trình Cẩn hòa ly, của hồi môn cũng mang đi hết. Lão phu nhân thân thể bất an, quanh năm cần dùng Tuyết Liên trên núi để dưỡng bệnh.
Ta đi rồi, bà ta chưa từng được ăn một viên nào nữa.
“Nếu không phải tiện nhân nhà ngươi gây chuyện, Trình Cẩn sao lại hòa ly với Tạ Đường?”
Nô tài bên cạnh lão phu nhân đạp mạnh vào người Yểu Yểu, nàng ta ngã sõng soài trên đất, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Buổi tối Phó Trình Cẩn không có ở nhà, nàng ta chỉ dám quỳ dưới chân lão phu nhân:
“Mẫu thân, không phải vậy đâu, con và nam nhân này không có quan hệ gì cả, người đừng tin lời đồn bậy, Khải Nhi là hài tử của tướng quân mà!”
Nàng ta liên tục dập đầu, nhìn thấy gương mặt nam nhân kia, lập tức rút con dao nhỏ bên hông, đâm thẳng vào mắt hắn.
“Aaaaaaaaaaaaaa…”
Nam nhân kia đau đớn hét lên thất thanh, khi định thần lại, nhanh chóng giật lấy con dao trong tay Yểu Yểu, đâm thẳng vào bụng nàng ta.
Khải Nhi đứng cạnh sợ hãi đến mức không dám nói lời nào, nhìn mẫu thân mình bị lão phu nhân đánh mắng, nó trốn sau tảng đá, giữa hai chân vậy mà lại chảy ra một dòng nước vàng khè.
Cảnh tượng trước mắt quá hỗn loạn, lão phu nhân hạ lệnh:
“Tất cả giải đến Hình bộ thẩm vấn, kể cả nghiệt chủng kia!”
Khi Phó Trình Cẩn chạy đến Ôn phủ, là Xuân Chi ra mở cửa.
“Tiểu thư không muốn gặp lại tướng quân nữa, tướng quân xin mời về cho!”
Hắn biết được sự thật, tất nhiên sẽ quay lại tìm ta.
Nhưng mỗi lần nói chuyện hay tiếp xúc với Phó Trình Cẩn, về nhà Ôn Diệp Hoa lại như biến thành người khác, trên giường giày vò ta hết lần này đến lần khác.
Nay đang là tiết đông lạnh giá, ta càng không thể đội gió rét ra ngoài gặp tiền phu.
Ngày hôm đó, Phó Trình Cẩn quỳ trước cổng Ôn phủ, huyết lệ tuôn trào.
“A Đường, ta sai rồi, ta cầu xin nàng ra gặp ta một lần!”
Qua trận náo loạn này của hắn, toàn bộ dân chúng kinh thành đều biết Phó Trình Cẩn không chỉ vô sinh, mà còn nuôi con của kẻ khác như bảo bối suốt bốn năm trời.
“Năm xưa Phó gia cưới Tạ Đường đã là trèo cao, vậy mà vì một nữ nhân biên ải lại lạnh nhạt Tạ Đường, Phó tướng quân quả thật anh minh!”
“Ngươi đừng nói nữa, Tạ Đường người ta lập tức tái giá với Ôn công tử, còn Phó đại nhân không có khả năng sinh sản, nữ nhi nhà nào lại nguyện ý nhảy vào cái hố lửa Phó gia?”
“Hừ, bây giờ mới biết hối hận sao? Nam nhân thiên hạ đều như vậy, mất đi rồi mới biết trân quý, thật khiến người ta khinh bỉ!”
Phó Trình Cẩn bị người đời chửi mắng mấy ngày liền, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Ôn Diệp Hoa dò hỏi:
“Phó tướng quân sắp không trụ nổi nữa rồi, phu nhân thật sự không đến xem hắn một lần?”
“Hắn sống chết mặc hắn, can hệ gì đến ta? Chết trước cửa thì sai người khiêng về Phó gia là được?”
Ôn Diệp Hoa cưng chiều cười, đặt đầu lên bụng ta, lắng nghe hài tử đang đạp trong bụng.
Không lâu sau, ta thuận lợi hạ sinh một cặp song sinh long phụng.
Thái phó vui mừng khôn xiết, giao toàn bộ gia nghiệp Ôn gia cho ta quản lý.
“Đường Đường, Diệp Hoa có được con, thật sự là tam sinh hữu hạnh của nó!”
Thái phó không muốn ta lao lực, ngoài nhũ mẫu chăm sóc hai hài tử, thời gian còn lại đều do đích thân Thái phó trông nom giúp chúng ta.
Ta định san sẻ bớt gánh nặng cho ông, nhưng vừa nhắc đến, Thái phó liền đổi sắc mặt:
“Con và Diệp Hoa còn trẻ, có thời gian thì nên ra ngoài đi lại nhiều hơn. Ta tuy già rồi, nhưng dù sao cũng từng trông nom Hoàng thượng, trông hai hài tử vẫn không thành vấn đề…”
Tiệc thôi nôi của hài tử, Bệ hạ đích thân giá lâm.
Ngài lần lượt bế hai hài tử lên, ngắm đi ngắm lại, vô cùng hài lòng.
Vốn dĩ ngài định ban hôn cho hai hài tử của ta với công chúa hoàng tử trong hoàng gia, nhưng ta đã kiên quyết từ chối.
“Hài tử còn nhỏ, duyên phận ngày sau, lẽ nào Bệ hạ còn đợi không được đến lúc ban hôn sao?”
Bản thân ta đã trải qua một cuộc hôn nhân không mấy tốt đẹp, càng không muốn hài tử của mình bị ràng buộc với người chúng không yêu.
Nếu sau này chúng và hoàng gia có duyên phận, nhất định muốn ở bên nhau, ta cũng sẽ không ngăn cản.
“Nếu đã vậy, ban thưởng hoàng kim ngàn lượng, ruộng tốt trăm mẫu.”
Ngày hôm sau, Bệ hạ lại ban phong hiệu Quận chúa cho nữ nhi của ta.
Trong phút chốc, Ôn gia danh tiếng lẫy lừng.
Khi ta mang nữ nhi vào cung tạ ơn, Phó Trình Cẩn và ta lướt qua nhau.
Hai người xa xa nhìn nhau, hắn định mở lời nói gì đó, nhưng ta đã thúc giục phu kiệu:
“Đi nhanh chút đi, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”
Ta mỉm cười, cố nhân chuyện cũ, hãy để gió cuốn đi.
Nay, ta vạn sự đều tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-ng&chuong=9]

Bình Luận

0 Thảo luận