Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẠ ĐƯỜNG

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:22:37
4
Phó Trình Cẩn không đáp lời, chỉ đăm đăm nhìn theo hướng ta rời đi, hồi lâu bất động.
“Lão phu nhân lâm bệnh rồi, trước khi hôn mê còn bảo tướng quân hưu bỏ tiểu thư, nhưng tướng quân chưa đồng ý!”
Xuân Chi mang tin tức dò hỏi được về cho ta. Ta nghe vậy, nhưng lòng không chút gợn sóng.
Hôm qua phụ thân đã gửi thư đến, nói rằng không lâu nữa thánh chỉ sẽ truyền đến Phó gia.
Trong thư, phụ thân nói với ta:
“Con vì chăm sóc mẫu thân Phó Trình Cẩn mà nhiều năm chưa từng hồi gia, mẫu thân con rất nhớ con, đêm nào cũng rơi lệ.”
Vuốt ve thư nhà, ta không kìm được nước mắt.
Gốc gác Tạ gia ở cố đô, cách kinh thành một ngày đường.
Năm đầu tiên thành hôn, Phó Trình Cẩn quấn lấy không cho ta về, hắn cầu xin phụ mẫu ta cho hắn ở bên ta thêm một thời gian:
“Năm sau con và A Đường sẽ phải xa cách, con không nỡ rời xa thời khắc này.”
Sau đó, Phó Trình Cẩn đi biên ải.
Lão phu nhân quanh năm đau ốm, ta biết Phó Trình Cẩn hiếu thuận, nên đã hầu hạ bên cạnh bà, chưa từng dám rời Phó gia nửa ngày.
Sau khi xuất giá, ta vậy mà chưa từng về thăm nhà mẹ đẻ.
Nghĩ đến đôi mắt hoe đỏ của mẫu thân, ta thầm mong thánh chỉ sớm ban xuống.
Ngày hôm đó, Phó Trình Cẩn mặc kệ sự phản đối của ta, trực tiếp đưa Phó Việt Khải đến viện của ta.
“A Đường, nàng không có con, Khải Nhi chính là nhi tử của nàng.”
Ta vung tay tát vào mặt Phó Trình Cẩn.
Không nói một lời, ta tự mình rời đi.
Ta không có con, cũng sẽ không nuôi dưỡng hài tử do tiện nhân sinh ra.
Nhưng không biết Yểu Yểu và Phó Trình Cẩn đã nói gì với Phó Việt Khải, nó vậy mà không khóc không quấy, thường xuyên níu lấy tà váy ta, nũng nịu gọi một tiếng:
“Mẫu thân!”
Hài tử tuy cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.
Ta mặc kệ nó, chỉ cùng Xuân Chi thu dọn hành trang mỗi ngày.
Nhưng ba ngày sau, Phó Việt Khải lại bị trúng độc.
Nó nôn suốt mấy canh giờ, đến cả thức ăn của mấy ngày trước cũng từ trong dạ dày trào ra.
Đại phu chẩn đoán xong, nói:
“Là ngộ độc thức ăn, may mà phát hiện kịp thời, nếu muộn vài canh giờ nữa, công tử e là tính mạng khó bảo toàn!”
Lời này vừa thốt ra, Yểu Yểu lập tức nằm rạp xuống giường khóc lóc thảm thiết.
“Phu quân, người phải làm chủ cho thiếp và Khải Nhi, nó là cốt nhục duy nhất của người, rốt cuộc kẻ nào muốn bức nó vào chỗ chết?”
Vừa nói, Yểu Yểu vừa căm hận nhìn về phía ta.
Khải Nhi yếu ớt mở mắt, bàn tay nhỏ bé khẽ chỉ về hướng ta.
“Con… chỉ… ăn… đồ… của… Tạ… mẫu… thân…”
Nói xong, nó lại thiếp đi.
Nghe lời Phó Việt Khải, Phó Trình Cẩn không nói hai lời, giơ tay lên tát thẳng vào mặt ta một cái.
Bên tai tựa tiếng ong kêu, khiến ta không phân biệt nổi đâu là thực đâu là ảo.
Phu quân của ta, vì nữ nhân khác và một vụ ngộ độc chưa được kiểm chứng, vậy mà lại ra tay với ta!
“Tạ Đường, Khải Nhi còn nhỏ như vậy, nàng lại có thể độc ác đến thế sao?”
Phó Trình Cẩn ôm nhi tử, định rời khỏi viện của ta.
Ở góc khuất tầm nhìn của hắn, Yểu Yểu nở một nụ cười khiêu khích.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng the thé của thái giám:
“Phó tướng quân, Tạ Đường tiếp chỉ!”
"Hòa ly? Bệ hạ ban chỉ cho ta và A Đường hòa ly? Công công có truyền nhầm thánh chỉ chăng? Ta và A Đường ân ái mặn nồng, sao có thể hòa ly!"
Phó Trình Cẩn nghe xong lời thái giám, lòng không dám tin vào sự thật này.
Ai ngờ thái giám chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Nếu tướng quân và Tạ cô nương ân ái như xưa? Sao tại hạ lại thấy thị thiếp của tướng quân còn đang quỳ kia chứ?”
“Tình cảm của ngài và Tạ cô nương nếu không thay đổi, vậy vết thương trên mặt cô nương lại từ đâu mà có?”
Thái giám đặt ra hai câu hỏi sắc bén, khiến Phó Trình Cẩn nghẹn lời, không biết đáp sao cho phải.
“Phiền công công thay A Đường bái tạ Thánh thượng, ngày khác A Đường tất sẽ nhập cung, đích thân khấu tạ thánh ân.”
Công công hành lễ với ta, rồi nhanh chóng rời khỏi Phó gia.
Sau khi thái giám đi, Phó Trình Cẩn giật lấy thánh chỉ từ tay ta, lật qua lật lại xem mấy lượt, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ khó tin:
“A Đường, là nàng cầu xin thánh chỉ? Nàng muốn hòa ly với ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-ng&chuong=4]

Bình Luận

0 Thảo luận