Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẠ ĐƯỜNG

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:21:56
1
Năm thứ năm sau ngày đại hôn, phu quân từng cùng ta thề nguyện "nhất sinh nhất thế nhất song nhân" từ biên ải trở về, lại mang theo một đôi mẫu tử.
Hắn tự thấy lòng hổ thẹn, bèn an trí nữ nhân kia tại ngoại ô, song ngày ngày vẫn thân hành đến thăm hỏi.
Mãi cho đến khi hài tử lên ba tuổi, cần phải nhập học, phu quân vốn cao ngạo ngất trời lại quỳ trước mặt ta:
"A Đường, ta không thể để con ta mang thân phận con hoang, hãy để Yểu Yểu vào phủ đi."
Bà bà trách mắng ta:
"Thành hôn năm năm vẫn chưa từng khai hoa kết quả, ngươi đâu còn mặt mũi độc chiếm Trình Cẩn?"
Ta gật đầu chấp thuận, thậm chí chủ động nhường lại ngôi vị chính thê.
Bọn họ không biết, ta là người có thể chất dễ thụ thai.
Người thực sự có vấn đề về cơ thể, chính là phu quân của ta, Phó Trình Cẩn.
“Trong bụng Yểu Yểu đang mang cốt nhục của ta, đợi khi sinh hạ cũng sẽ nhận nàng làm mẫu thân, Tạ Đường, hãy để Yểu Yểu cùng hài tử vào phủ đi?”
Nam nhân ôm trọn ta vào lòng, cẩn trọng vuốt nhẹ tóc mai, ôn tồn giải thích:
“Ta biết nàng mong ước nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng khi ấy ta trấn thủ biên cương, dục vọng trỗi dậy, nàng lại chẳng ở cạnh bên, ta khó bề nhẫn nại, đành tìm đến Yểu Yểu để khuây khỏa.”
Ta khẽ cười một tiếng.
Sau thành hôn một năm, hắn được điều đến biên cảnh.
Nay hài tử đã hơn ba tuổi, vậy có nghĩa là Phó Trình Cẩn vừa đặt chân đến biên cương, liền cùng Yểu Yểu tư thông.
Thuở ban đầu, ta vốn chẳng hề để ý đến Phó Trình Cẩn. Chính hắn đã quỳ trước cổng Tạ phủ suốt ba ngày ba đêm, đến khi hôn mê bất tỉnh, miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên ta.
Hắn biết gia phong Tạ thị nghiêm cẩn, bèn thề trước mặt nhạc phụ rằng:
“Đời này con chỉ có A Đường là nữ nhân duy nhất, tuyệt không bội ước.”
Ta vì hắn mà cảm động, lúc ấy mới thuận tình hạ giá về Phó gia.
Sau hôn lễ, hắn đối với ta trăm điều sủng ái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-ng&chuong=1]

Ta cố ý thử lòng, đem chiếc vòng tùy tiện mua được ném vào trong hồ.
Phó Trình Cẩn chẳng nói chẳng rằng, một mình nhảy xuống.
Khi ấy là tiết đông giá tháng Chạp, mặt hồ thậm chí còn phủ một lớp băng mỏng.
Hắn mò được chiếc vòng, đeo lại vào tay ta, bản thân thì đôi môi đông đến tím ngắt, toàn thân run rẩy.
Ta nhìn nam nhân trước mắt, lòng không sao tin nổi đây là phu quân của mình.
Thấy ta vẫn còn chần chừ, hắn thậm chí quỳ rạp xuống đất.
“A Đường, ta không thể để hài tử của ta mang danh con hoang, hãy để Yểu Yểu vào phủ đi.”
Ở bản triều, con hoang bị người đời khinh miệt, lại chẳng thể vào học đường.
Ta làm như không nghe thấy, hắn lại dùng kế cũ, quỳ trước cửa phòng ta.
Nay đang độ mùa hạ, nắng hạ gay gắt thiêu đốt thân hắn. Ba ngày sau, da thịt sau lưng Phó Trình Cẩn đã tróc ra một mảng.
Ta gắng gượng nở một nụ cười, nói với Phó Trình Cẩn:
“Để nàng ta cùng hài tử vào phủ đi.”
Hắn lập tức ôm bổng ta lên xoay mấy vòng, cúi xuống hôn lên má ta.
Rồi rất nhanh, hắn đặt ta xuống, chẳng màng đến vết thương sau lưng, vội vã phóng ngựa về hướng ngoại ô.
Tỳ nữ Xuân Chi bất bình, giậm chân tức tối.
Ta biết nó đang tức giận thay ta. Chỉ cần ta không gật đầu, Yểu Yểu vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất, ngay cả hài tử của bọn họ cũng chỉ là con hoang.
Chỉ là, ta không muốn cùng Phó Trình Cẩn dây dưa thêm nữa.
Ta nói với Xuân Chi:
“Ta đã nhờ phụ thân thỉnh giúp một đạo thánh chỉ hòa ly. Hắn muốn cưới người khác, ta rời khỏi Phó gia là xong.”
Ngày hôm sau, Phó Trình Cẩn liền dùng một cỗ kiệu nhỏ rước Yểu Yểu vào phủ.
Yểu Yểu tỏ vẻ tủi hờn, gục vào lòng Phó Trình Cẩn nức nở.
“Thiếp không cầu được nghi lễ long trọng như phu nhân, nhưng sao chỉ dùng một cỗ kiệu nhỏ đã định đuổi thiếp đi rồi? Phu quân, thiếp chính là đã vì người mà sinh hạ nhi tử đó!”
Ta cười lạnh trong tâm.
Năm đó ta xuất giá về Phó gia, Tạ gia nhà mẹ đẻ, Ngu gia bên ngoại tộc đều sắm sửa hồi môn cho ta.
Kiệu hoa nối dài mười dặm phố, hồi môn không ngừng được đưa vào Phó phủ.
Phó Trình Cẩn định nói điều gì, nhưng thấy bóng dáng ta, lời đến miệng lại nuốt ngược vào trong.
Hắn tiến lên nắm chặt tay ta, cởi áo choàng trên người khoác lên vai ta, ân cần thăm hỏi.
Yểu Yểu thấy cảnh tượng này, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Nhưng Phó Trình Cẩn chỉ liếc nhìn một cái, rồi theo ta rời khỏi viện của nàng ta.
Đêm đó, Yểu Yểu sai tỳ nữ đến thúc giục Phó Trình Cẩn ba lượt:
“Yểu di nương khóc đến độ bỏ cả bữa tối rồi, tướng quân người mau qua xem một chút đi!”
Ai ngờ Phó Trình Cẩn chẳng hề để tâm, chỉ ôm chặt lấy ta cùng an giấc.
Ngay ngày đầu tiên vào phủ, Phó Trình Cẩn đã khiến nàng ta mất hết thể diện như vậy, ngày sau trong phủ này, còn ai dám coi trọng nàng ta nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận