Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẠ ĐƯỜNG

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:23:59
Hôm nay dự yến tiệc, toàn là vương tôn quý tộc hoặc công tử đại thần, Phó Trình Cẩn muốn gây sự, người mất mặt chỉ có thể là hắn.
Được Yểu Yểu nhắc nhở, Phó Trình Cẩn mới hoàn hồn, hắn bước nhanh qua cổng cung, đến cả tiểu thái giám dẫn đường cũng không theo kịp.
Ta vừa định rời đi, Yểu Yểu lại níu lấy tay áo ta, ghé sát vào người ta, cảnh cáo:
“Đừng ảo tưởng ngươi còn có thể cùng tướng quân nối lại tiền duyên, Tạ Đường, chàng là của ta!”
Ta bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Yểu Yểu tối sầm lại.
“Ngươi cười điều gì…”
“Ta cười ngươi đang mơ mộng hão huyền đấy. Nếu Phó Trình Cẩn thật lòng ái mộ ngươi, sao lại chậm chạp không ban cho ngươi danh phận chính thê? Hôm nay ngươi vẫn chỉ là thị thiếp, ngay cả tư cách cùng hắn nhập cung cũng không có, ngươi lấy gì ra mà lên mặt trước ta?”
Ta nói thẳng sự thật một hơi, Yểu Yểu nghe xong thân thể lại lung lay muốn đổ.
Ôn Diệp Hoa nắm tay ta, nhắc nhở:
“Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Ta gật đầu, cùng Ôn Diệp Hoa đến dự cung yến.
Nói ra, ta và Thánh thượng đương triều cũng là thanh mai trúc mã.
Cô mẫu Tạ thị của ta là Quý phi của Tiên hoàng, thuở nhỏ mỗi năm ta nhập cung thăm cô mẫu, đều ở lại trong cung nửa tháng.
Vì lẽ đó hôm nay, Bệ hạ đã sắp xếp cho ta và Ôn Diệp Hoa một vị trí gần ngài nhất.
Yến tiệc vừa bắt đầu, ngài đã tuyên bố:
Ta lập tức lườm ngài một cái.
Việc ta mang thai chưa hề công bố ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-ng&chuong=7]

Một là vì phụ thân mẫu thân ta lo lắng cho thân thể của ta, không muốn ta mạo hiểm sinh nở, nếu để họ biết ta sắp sinh hài tử cho Ôn gia, e là sẽ lập tức phi ngựa đến kinh thành chăm sóc ta.
Hai là, từ khi ta hòa ly với Phó Trình Cẩn, Phó lão phu nhân ngày ngày ở kinh thành rêu rao chuyện ta thân thể không thể mang thai, khiến mọi người đều tưởng ta là người phụ bạc Phó gia.
Bệ hạ vừa mở lời, ánh mắt Phó Trình Cẩn liền rơi xuống người ta.
Ta giả vờ không hay biết, yên lặng ngồi tại vị.
Nhưng không lâu sau, Phó Trình Cẩn lại say rượu, hắn đứng dậy rời bàn, đi thẳng về phía chỗ ngồi của ta và Ôn Diệp Hoa.
Ta ngăn lại ý định muốn động thủ của Ôn Diệp Hoa.
“Hôm nay thiết yến là đại sự, chàng cứ ở đây, ta ra ngoài cho thoáng khí.”
Ta xin Bệ hạ vài thị vệ hộ tống, Ôn Diệp Hoa mới yên tâm để ta ra ngoài.
Bước ra khỏi đại điện, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi đi qua khúc quanh, một nam nhân đột nhiên xuất hiện, kéo mạnh ta vào lòng. Ta ra sức giãy dụa, đối phương càng dùng sức hơn, hai tay kìm chặt, khiến ta không thể nhúc nhích.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ta quay đầu nhìn lại, nam nhân tiều tụy này không phải Phó Trình Cẩn thì là ai.
“A Đường, ta rất nhớ nàng.”
Ta cảm thấy không ổn, ra hiệu cho Ngự Lâm Quân, họ nhanh chóng kéo Phó Trình Cẩn ra.
Ta đối mặt với hắn, mới phát hiện hắn đã thay đổi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt dù cố gắng che đậy cũng không giấu được vẻ u sầu tiều tụy.
Hắn còn muốn xông lên ôm ta, nhưng Ngự Lâm Quân đã lập tức chắn trước mặt ta:
“Tạ cô nương đang mang thai, Bệ hạ có lệnh, bất cứ ai cũng không được đến gần!”
Phó Trình Cẩn nhíu chặt mày:
“A Đường, nàng có thai rồi? Ta không tin, sao nàng lại có thể mang thai được? Nàng mới gả cho Ôn Diệp Hoa bao lâu chứ?”
Hắn tự lừa mình dối người nói một tràng, nhưng nhìn thấy mọi người đều bảo vệ bụng ta, mắt hắn lại nhanh chóng đỏ hoe.
“Ta gả cho Ôn Diệp Hoa chỉ mới hai tháng, thì đã sao?”
Nếu không phải Ôn Diệp Hoa biết ta thân thể không tốt, cố ý tiết chế, có lẽ một tháng đã có tin vui rồi.
Phó Trình Cẩn nghe lời ta nói, đôi mắt đỏ lên, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Hắn và ta thành hôn năm năm, dù bốn năm sau hắn rời kinh thành, nhưng năm đầu tiên chúng ta ân ái mặn nồng.
“Cớ sao nay nàng lại có thể mang thai, còn khi ở cùng ta thì không? A Đường, nàng nói cho ta biết tại sao?” Phó Trình Cẩn không nhịn được nữa rống lên, rất nhanh đã có những người khác chú ý nhìn sang.
Ta không tức giận, trước kia còn nể mặt hắn, ta không muốn phơi bày vấn đề của hắn ra.

Bình Luận

0 Thảo luận