Trên mặt Lưu Khuynh Khuynh chẳng có lấy nửa phần bi thương. Ngược lại, khi cúi đầu, khóe môi nàng ta còn thoáng hiện một nụ cười.
Đường Cảnh Đình không thể tin nổi.
“Lưu Khuynh Khuynh, phu quân nàng đã ch.ết rồi! Ca ca ta, Đường Cảnh Diệp đã ch.ết! Ta là Đường Cảnh Đình! Nàng không đau lòng sao?”
Lưu Khuynh Khuynh mềm nhũn ngã vào người hắn, giọng điệu yếu ớt làm nũng: “Thật ra, ta không quan tâm chàng là Cảnh Diệp hay Cảnh Đình. Trong lòng ta, hai người vốn chẳng khác nhau. Nhưng hiện tại, phu quân của ta chỉ có chàng, cũng chỉ là chàng mà thôi.”
Dĩ nhiên nàng ta không để tâm. Với nàng ta, phu quân là ai thì có gì khác biệt? Chỉ cần kẻ đó có thể cho nàng vinh hoa phú quý, còn lại chẳng hề quan trọng.
Nay nàng ta rốt cuộc cũng biết, từ đầu đến cuối, cả hai huynh đệ đều yêu mình.
Nhưng đáp án này lại chẳng khiến Đường Cảnh Đình vui mừng.
Trong lòng hắn, cô nương dịu dàng như nước, trọng tình trọng nghĩa, sao có thể trở thành nữ nhân tâm cơ sâu nặng đến thế?
Nàng ta lẽ ra phải giống như Tiểu Niệm Hòa, hay tin phu quân qua đời liền đau đớn đến nỗi ruột gan nát tan.
Càng so sánh, hắn càng nhận ra: ở bên Lưu Khuynh Khuynh chỉ là một trò cười, căn bản không cảm nhận được chút chân tình nào.
Còn bốn năm sống cùng Tiểu Niệm Hòa mới là khoảng thời gian hắn vui vẻ và chân thật nhất.
“Lưu Khuynh Khuynh, nàng thật khiến ta thất vọng. Niệm Hòa là vì chúng ta mà bỏ đi. Cho dù là chân trời góc bể, ta cũng phải tìm được nàng ấy.”
Ánh mắt Lưu Khuynh Khuynh tràn đầy bất cam, nàng ta túm chặt lấy hắn:
“Không được đi! Đừng quên bây giờ chàng là Đường Cảnh Diệp. Chàng muốn để người ta bàn tán, nói chàng cấu kết với đệ muội sao? Chàng còn biết xấu hổ nữa không?”
Đường Cảnh Đình gắt gao siết chặt cổ tay nàng ta, lạnh lùng uy hiếp:
“Tốt nhất nàng ngậm miệng lại. Nếu tội khi quân lộ ra, cái đầu của nàng cũng chẳng giữ nổi đâu.”
Lưu Khuynh Khuynh buông tay, khẽ cười khẩy:
“Hừ! Đường Cảnh Đình, ngươi đúng là giả dối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=9]
Miệng nói yêu ta, đêm đêm dây dưa trên giường, nay phát hiện ta cũng chỉ thế này, thậm chí chẳng bằng Tiểu Niệm Hòa, liền nhớ tới những điều tốt đẹp ở nàng ta.
“Nhưng ngươi có từng nghĩ, liệu nàng ấy có tha thứ cho ngươi không? Vì ta, ngươi đẩy một người sợ nước như nàng xuống hồ… còn cả đứa con của các người…”
Đôi mắt Đường Cảnh Đình đỏ ngầu, giận dữ trừng nàng ta.
Lưu Khuynh Khuynh khẽ vén lọn tóc rối bên thái dương, cười nhạt châm chọc:
“Ta chợt nhớ ra, ba năm trước khi nàng ấy vừa mang thai, ta nói thèm đào Tây Lương sơn. Ngươi chẳng nghĩ ngợi, lập tức đưa Tiểu Niệm Hòa lên xe.
“Kỳ thực nàng ấy vốn không cần đi. Nhưng vì trước đó ta với nàng ấy có xích mích, ngươi sợ nàng ấy chọc giận ta, nên cưỡng ép nàng đi cùng. Không ngờ lại xảy ra chuyện, khiến nàng vĩnh viễn không thể làm mẹ nữa.”
“Ngươi nói xem, nếu nàng ấy biết sự thật này, liệu có muốn liều mạng với ngươi hay không?”
“Độc phụ…”
Đường Cảnh Đình rốt cuộc không kìm được, bóp chặt cổ Lưu Khuynh Khuynh, ép nàng ta vào sát vách tường.
“Ngươi dám? Nếu để nàng ấy biết, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng ch.ết!”
10
Làn gió se lạnh lùa qua kẽ tóc, mang đến sự yên bình hiếm có.
Ta an cư nơi Lâm Thủy Thành, trong một căn tứ hợp viện không lớn nhưng sạch sẽ, ấm áp.
Mỗi ngày đều có thể chèo thuyền đi khắp nơi ta muốn.
Đường bộ ở đây không thuận tiện, nhưng đường thủy thì tỏa ra bốn phương tám hướng.
Ta yêu thích mảnh đất này, dần khắc phục nỗi sợ nước, chậm rãi tập quen.
Nghĩ đến ai nấy cũng chẳng ngờ được ta lại làm trái lẽ thường, chọn định cư giữa chốn sông nước Giang Nam.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua. Ta mở một tiệm thêu, làm ăn phát đạt.
Hôm ấy, khi đang ngả mình trên ghế tựa phơi nắng, bất ngờ có một kẻ khách không mời tìm đến.
Dù đứng ngược sáng, ta vẫn nhận ra hắn.
Ba năm không gặp, Đường Cảnh Đình thay đổi rất nhiều: đường nét thêm phần sắc bén, mày mắt càng thêm cứng cỏi, dường như… lại càng giống Đường Cảnh Diệp.
Ta khẽ nhíu mày, vẫn cất tiếng: “Lâu ngày không gặp, đại ca.”
Đường Cảnh Đình kích động nắm chặt tay ta, lời lẽ lộn xộn: “Niệm Hòa, là nàng, thật sự là nàng… Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi! Nàng có biết ba năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm không? Ta… ta nhớ nàng đến phát điên.”
Nói rồi, vành mắt hắn đỏ hoe.
Ta ghét bỏ rút lui hai bước, từng ngón tay gỡ khỏi bàn tay hắn đang nắm chặt: “Đại ca, ngươi đã vượt lễ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận