Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI PHU QUÂN THAY THẾ THÂN PHẬN HUYNH TRƯỞNG

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:34:23
“Không, không phải! Niệm Hòa, ta là Cảnh Đình! Ta là phu quân của nàng, ta chưa ch.ết, ta vẫn ở đây.”
Hắn vội vàng giải thích, mong thấy ta kinh ngạc, rồi sẽ nhào vào vòng tay hắn như trong vở kịch bi tình. Nhưng ta chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm. Rồi sao nữa?”
“Rồi ta đưa nàng về nhà. Ta là phu quân nàng, đương nhiên phải đưa nàng về phủ Quốc công.”
“Thế còn Lưu Khuynh Khuynh? Nàng ta là người ngươi yêu nhiều năm, vì nàng ta mà nuốt nhục cưới ta. Nay mới mấy năm đã buông bỏ rồi sao? Tình yêu của ngươi, quả thật bạc bẽo.”
Đường Cảnh Đình sững sờ, sắc mặt tái nhợt. Hắn vốn tưởng ta chẳng biết gì, từng vẽ ra vô số viễn cảnh tái ngộ: ta sẽ khóc trong vui mừng, sẽ ôm hắn nức nở, sẽ kể nỗi nhớ nhung suốt ba năm… Nhưng không ngờ, ta đã sớm biết rõ chân tướng.
“Rất tò mò sao? Bốn năm phu thê, cùng chung chăn gối, nương tựa lẫn nhau. Khi vừa nghe tin ngươi tử trận, ta đau khổ tột cùng, thậm chí từng nghĩ sẽ đi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=10]

Vì vậy mới bỏ qua chân tướng. Nhưng khi ngươi giữ ta lại trước quan tài, ta liền biết người đó không phải Đường Cảnh Diệp.”
Đường Cảnh Đình á khẩu, không biết nói gì. Trong ký ức chợt ùa về: ta rõ ràng coi hắn là phu quân, nhưng tận mắt thấy hắn ân ái với nữ nhân khác. Nhớ từng lần hắn vì Lưu Khuynh Khuynh mà tổn thương ta.
Hắn hận không thể quay ngược thời gian.
Ta trở về nhà, đóng cửa thật chặt. Đường Cảnh Đình vẫn canh giữ bên ngoài, hệt tảng đá vọng thê.
Trời Nam nhiều mưa, nhất là mùa mưa, dầm dề nhiều ngày liền. Ngày thứ hai, vừa mở cửa định đi mua ít nhót, một bóng người ngã xuống. Là Đường Cảnh Đình.
Ta tưởng hắn đã rời đi, nào ngờ hắn dầm mưa suốt một đêm. Ta sai người đưa hắn vào y quán. Không phải vì đau lòng hay luyến tiếc, chỉ là không muốn hắn ch.ết ngay trước cửa, rước thêm phiền toái.
Trong mắt ta, hắn giờ đây chỉ là một kẻ xa lạ. Dẫu nhớ lại quá khứ cũng chẳng gợn sóng nào.
Thế nhưng Đường Cảnh Đình lại nghĩ ta còn tình cảm, bệnh chưa khỏi đã vội tìm đến. Hắn tỏ vẻ đáng thương, chật vật mà yếu đuối: “Niệm Hòa, trước kia là ta sai rồi. Nàng muốn đánh mắng thế nào cũng được, chỉ xin tha thứ cho ta.”
Giọng hắn khàn đặc, xen chút cứng cỏi, hệt như ngày chúng ta mới thành thân. Khi ấy, hắn từng nói: “Tiểu gia đã thầm mến nàng từ lâu. Huynh trưởng không biết trân trọng nàng, để ta cưới nàng được không?”
Khoảnh khắc ấy, ta còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Nhưng Đường Cảnh Đình đã quên, trước đêm tân hôn, ta cũng từng nói: “Nếu sau này chàng có người trong lòng, hãy nói với ta. Ta không khóc không nháo, chỉ có một yêu cầu, hãy thả ta đi, kiếp này đừng gặp lại.”
Khi đó, Đường Cảnh Đình đã thề rằng cả đời này chỉ có ta.
Thật là một lời nói dối đến nực cười.
11
Ta khép mắt, giọng điệu bình thản, chất chứa xa lạ và lạnh nhạt.
“Như ngươi nghĩ, ta đều biết cả. Bao gồm việc từ đầu đến cuối ngươi cưới ta chỉ vì Lưu Khuynh Khuynh, bao gồm cả chuyện ngươi giả ch.ết để thay thế thân phận của Đường Cảnh Diệp. Thế nên, ta không cho rằng chúng ta còn điều gì để nói.”
“Xin lỗi, khi ấy ta… ta nghĩ rằng nàng…”
Đường Cảnh Đình vốn tin rằng ta yêu hắn sâu nặng, ắt sẽ cam lòng ở lại trong phủ cả đời.
Hắn cho rằng ta sẽ chẳng bao giờ rời đi, cho rằng ta luyến tiếc mà níu giữ.
“Không một nữ nhân nào lại chịu sống cả đời bên cạnh kẻ dối lừa.”
Những ngày sau đó, Đường Cảnh Đình triệt để biến thành cái đuôi không rời.
Ta đi đâu, hắn theo đó.
Ta chán ghét đến cực điểm, hắn lại lấy đó làm vui.
Cuối cùng, ta không nhịn nổi mà bùng nổ:
“Ngươi làm vậy để làm gì? Ngươi nói muốn giải thích, được, ta cho ngươi cơ hội.”
Bị ta bất ngờ chất vấn, hắn thoáng luống cuống.
Ánh mắt nhìn ta cẩn trọng xen lẫn dò xét.
“Phải, xin lỗi, trước kia là ta khốn nạn, là ta không nhìn thấu lòng mình. Khi ấy, những huynh đệ bên cạnh luôn nói càng không có được mới càng đáng quý. Lưu Khuynh Khuynh gả cho đại ca tựa như chấp niệm trong lòng ta. Ta ngỡ rằng chỉ cần thấy nàng ta hạnh phúc là đủ, thế nhưng sau những ngày ở bên nàng ta, ta mới hiểu rõ trái tim mình.”
“Chỉ khi ở cạnh nàng, ta mới thật sự hạnh phúc. Niệm Hòa, ta không thể thiếu nàng. Ta cầu xin nàng… quay về đi!”

Bình Luận

0 Thảo luận