Tin ta rời đi thì ai trong phủ cũng biết, nhưng không ai biết ta đã đi đâu.
Hắn phát điên, thúc ngựa phi thẳng đến phủ Thượng thư.
Mẫu thân ta vừa thấy dáng vẻ của hắn liền kinh hãi.
“Cảnh Diệp, ngươi sao vậy? Không sao chứ?”
“Bá mẫu, Niệm Hòa đâu rồi? Nàng ấy ở đâu? Ta có việc gấp phải tìm nàng.”
Mẫu thân ta thở dài: “Hầy! Nó đi rồi. Ngươi cũng biết chuyện Cảnh Đình qua đời đã đả kích nó đến mức nào mà. Nó muốn ra ngoài đi dạo, khuây khỏa tâm tình một chút.”
Đường Cảnh Đình muốn lập tức nói ra thân phận thật, nhưng nhìn gương mặt đầy lo lắng của mẫu thân ta, hắn lại nuốt ngược vào.
Khi mới trở về kinh, hắn từng hận không thể cho cả thiên hạ biết mình chính là Đường Cảnh Diệp, là phu quân của Lưu Khuynh Khuynh, là thế tử của phủ Quốc công.
Nhưng giờ đây, lại hoàn toàn trái ngược.
Sau một tháng sống dưới thân phận Đường Cảnh Diệp, hắn bỗng thấy đã đủ rồi.
Hắn muốn hét lên cho thiên hạ nghe: “Ta không phải Đường Cảnh Diệp, ta là Đường Cảnh Đình!”
Nhưng hắn quên mất rằng miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ.
Toàn bộ mọi người đều biết hắn và Lưu Khuynh Khuynh đã từng là phu thê.
Toàn bộ mọi người đều biết Đường Cảnh Đình đã hy sinh vì nước.
Ngay cả Hoàng thượng cũng từng ban thưởng vì công lao ấy.
Nếu để lộ chân tướng, thì Quốc công phủ sẽ phạm phải tội khi quân.
Hắn đã không còn đường lui.
9
Sau khi rời khỏi kinh thành, ta men theo con đường thẳng xuống phương Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=8]
Trời càng lúc càng ấm, mà lòng ta cũng dần dần buông lỏng.
Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi nơi phồn hoa ấy, trong lòng tràn đầy tò mò và khát vọng đối với thế giới bên ngoài.
Ta vẫn nhớ rõ, trước khi Đường Cảnh Đình xuất chinh, hắn từng nói đợi đến khi chiến tranh kết thúc, sẽ dẫn ta xuống Giang Nam, cho ta chiêm ngưỡng núi sông hùng vĩ mà ta chưa từng thấy.
Hắn nói những lời ấy chân thành đến vậy, thế mà nay nghĩ lại, ta bỗng chẳng phân biệt nổi rốt cuộc đó là tình thật hay chỉ là dối trá.
Nếu Đường Cảnh Diệp không ch.ết, nếu hắn còn sống…
Ta nghĩ, Đường Cảnh Đình nhất định sẽ đem tình cảm dành cho Lưu Khuynh Khuynh chôn thật sâu nơi đáy lòng.
Mà ta cũng sẽ bị lừa gạt cả đời trong cái gọi là thâm tình giả dối ấy.
Không biết là đáng thương, hay đáng buồn cười.
【Cuối cùng Hòa Hòa cũng tỉnh táo mà rời đi, tên cặn bã kia lại phát điên. Tưởng đâu hắn bạc bẽo mà chí tình, ai ngờ chỉ là kẻ lăng nhăng mà thôi.】
【Phải đấy! Miệng thì hô to yêu Lưu Khuynh Khuynh, Hòa Hòa rời đi coi như thành toàn cho bọn họ. Tưởng chừng kết cục mỹ mãn, ai ngờ nàng đi rồi, hắn lại bày trò si tình, hối hận dằn vặt. Đúng là đồ cẩu tạp chủng.】
【Nhìn Đường Cảnh Đình tự mình gánh hậu quả thật hả dạ, hắn muốn khôi phục thân phận nhưng tội khi quân rành rành trước mắt, tiến thoái lưỡng nan!】
Ngẩng đầu nhìn những dòng chữ kỳ lạ hiện ra giữa không trung, từ hoang mang ban đầu đến nay ta đã dần bình thản. Ta không biết vì sao nó xuất hiện, nhưng lại giúp ta nhìn thấu rất nhiều điều.
Có lẽ, là ông trời thương xót ta.
Chỉ là, phản ứng của Đường Cảnh Đình lại nằm ngoài dự liệu.
Vì Lưu Khuynh Khuynh, hắn đã nhẫn nhịn nhiều năm; vì nàng ta mà đẩy ta xuống nước; vì nàng ta mà từng lời cay nghiệt không ngừng giáng xuống đầu ta. Ta vốn cho rằng bọn họ sẽ vì ta rời đi mà cảm thấy biết ơn.
Không ngờ chỉ mới mang bộ mặt giả dối của Đường Cảnh Diệp hơn một tháng, hắn đã không thể diễn tiếp.
Hoặc giả, hắn yêu chỉ là bóng hình đẹp đẽ trong ký ức của Lưu Khuynh Khuynh.
Quả nhiên, ta đoán không sai.
Người hắn thương nhớ chính là cô nương năm xưa bên hồ Hạ Hà, người từng trao cho hắn một chiếc khăn, mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng thời gian chẳng thể quay lại.
Lưu Khuynh Khuynh nay đã chẳng còn giữ được nét ngây thơ thuở ấy.
Như ngay lúc này, đối diện với lời chất vấn của nàng ta, Đường Cảnh Đình thẳng thắn thừa nhận:
“Ta không phải Đường Cảnh Diệp. Đại ca đã ch.ết trên chiến trường. Ta không muốn nàng đau lòng nên mới thay hắn gánh lấy thân phận này.”
Hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của Lưu Khuynh Khuynh khi biết ca ca hắn đã mất.
Có lẽ, nàng ta sẽ như ta năm đó, ngã quỵ bên quan tài, khóc đến gần như ngất đi.
Nhưng không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận