Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI PHU QUÂN THAY THẾ THÂN PHẬN HUYNH TRƯỞNG

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:31:31
Nghĩ lại năm xưa hắn từng giả vờ si tình đến thế, ta thậm chí còn muốn, vì sao ngươi không che giấu khéo hơn một chút.
Tốt nhất là để ta cả đời này cũng không thể phát hiện.
Qua một ngày, có nha hoàn nhỏ giọng bàn tán trong viện: “Ngươi nghe nói chưa? Hôm qua Thế tử gia mời đại phu là vì hai người hoan ái quá kịch liệt. Nghe người hầu hạ kể, một đêm gọi nước đến bảy lần, Thế tử gia đúng là lợi hại.”
“Thế tử phi thật hạnh phúc, Thế tử gia thương yêu Thế tử phi đến thế, chuyện phòng the còn giống như tân hôn, thật cuồng nhiệt.”
Tiếng không lớn, nhưng ta nghe rõ ràng từng chữ.
Tim ta như bị một bàn tay to lớn hung hăng bóp chặt, đau đến toàn thân run rẩy.
Đường Cảnh Đình quả nhiên gấp gáp đến vậy, ngay trong đêm huynh trưởng hắn xuất tang, hắn liền lên giường với tẩu tử.
Hừ! Giống như phu thê tân hôn? Họ vốn chính là phu thê tân hôn, dù sao đêm qua cũng là động phòng hoa chúc của Đường Cảnh Đình và Lưu Khuynh Khuynh.
Còn đêm động phòng hoa chúc của ta và hắn năm đó, nửa đầu đêm hắn còn ở trong phòng, nửa đêm sau đã không thấy bóng dáng.
【Ta cầu khấn thần minh, để tra nam bị chứng bất lực, tiện nữ mắc bệnh phong lưu.】
【Thật muốn treo loa khắp kinh thành, công bố cho thiên hạ biết tiểu thúc cùng tẩu tử đã thông dâm, để họ bị phỉ nhổ đến ch.ết.】
【Có lẽ Hòa Hòa vẫn chưa biết, nửa đêm động phòng năm đó, Đường Cảnh Đình còn ở ngoài cửa phòng huynh trưởng nghe trộm suốt cả đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=3]

Bản tính chiếm hữu của nam nhân nay há chẳng phải càng muốn tận cùng mà chiếm đoạt sao.】
Thì ra là như vậy!
Ta cười, cười mãi không biết từ lúc nào, nước mắt đã lăn dài đầy mặt.
Đã thế, ta buông tay. Thành toàn cho đôi tình nhân oan nghiệt nhà các ngươi.
3
Vì đã quyết định buông bỏ, nên ta bắt đầu thu dọn tất cả những thứ liên quan đến Đường Cảnh Đình.
Hắn thích làm mộc điêu, rất khéo tay trong chuyện thủ công.
Thành thân năm năm, mỗi năm đều có một con rối gỗ hình ta, còn có vô số đồ chơi mua trong dịp lễ hoa đăng.
Những thứ liên quan đến hắn, ta gói hết vào bọc rồi đem đốt sạch.
Khi Đường Cảnh Đình trở về phủ, thấy khói bốc lên từ sân viện ta, hắn liền đến hỏi: “Đốt cái gì đấy? Không sợ cháy cả viện sao?”
Trong lúc nói, hắn liếc thấy con rối gỗ từng khắc trước kia, sắc mặt đại biến.
“Tiêu Niệm Hòa, nàng điên rồi sao? Đó là ta… là đệ đệ ta cực khổ mới khắc cho nàng, sao nàng dám đốt?”
Ta thản nhiên đáp: “Ngươi nhìn lầm rồi, đó là ta tập khắc hỏng thì đem đốt thôi.”
Hắn còn định hỏi tiếp thì bị nha hoàn của Lưu Khuynh Khuynh gọi đi.
Ta nhìn những thứ từng được coi như trân bảo hóa thành tro bụi, cũng như tình cảm năm năm theo khói bay sạch sẽ.
Hôm đó Lưu Khuynh Khuynh đột nhiên tìm đến ta, vẻ mặt ngạo nghễ, mang theo thứ thương hại cao cao tại thượng.
“Ngày mai Hoàng thượng mở yến, đặc biệt vì phu quân và tiểu thúc ban thưởng khải hoàn. Tiểu thúc không tiện, vậy ngươi thay hắn hầu tiệc đi.”
Nàng ta đắc ý đưa tay chỉnh lại cây trâm ngọc trên tóc: “Giờ ngươi chỉ là một quả phụ, sau này ngoan ngoãn nghe lời ta thì trong phủ còn giữ được chỗ đứng. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.”
Ta chỉ cười giễu cợt, coi lời nàng ta như gió thoảng bên tai.
Một quyền đánh vào bông, nàng ta tức giận hất tay áo bỏ đi.
Trong yến khánh công, Hoàng thượng ban thưởng vô số: điền trang, vàng bạc, gấm vóc lụa là.
Thế nhưng, vừa hồi phủ, Đường Cảnh Đình liền lấy hết số gấm vóc cùng châu báu trang sức.
“Sau này, một quả phụ như nàng cũng chẳng cần đến những thứ này. Giờ Cảnh Đình không còn, nàng càng phải thủ tiết, khỏi để người ta lời ra tiếng vào.”
Nghe xong, lòng ta đột nhiên thấy tủi nhục.
“Có ai nguyện ý làm quả phụ? Vì sao ông trời lại bất công đến vậy, lấy đi quyền được làm mẹ của ta, lại lấy luôn cả phu quân ta, tại sao?”
Ta đau đớn chất vấn, chẳng rõ là hỏi ông trời hay hỏi kẻ trước mặt.
Thân mình Đường Cảnh Đình khẽ cứng lại: “Chờ khi Khuynh Khuynh sinh con, ta sẽ giao cho nàng nuôi nấng. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Ta bật cười lạnh.
Quả nhiên hắn tính toán thật khéo.
Không chỉ bắt ta nhường phu quân, còn muốn ta nuôi con cho bọn họ?
Hắn tự tin đến mức nào mà nghĩ ta sẽ chấp nhận?
Huống hồ, vì sao ta không thể có con, trong lòng hắn rõ ràng nhất.

Bình Luận

0 Thảo luận