11
Dưới sức ép của mạng xã hội và nguy cơ dính líu pháp luật, cuối cùng Vương Lỗi cũng đành phải nhượng bộ.
Cả nhà anh ta gom góp đủ kiểu, chuyển trả vào tài khoản của tôi 66.000 tiền sính lễ cộng thêm 4.000 tiền còn thiếu.
Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa đau đớn của mẹ Vương Lỗi, trong lòng tôi hả hê vô cùng.
Tôi vốn nghĩ rằng, khi nhà họ chịu yên lặng, chuyện này cũng xem như khép lại.
Chỉ cần họ không còn đến gây rối, cư dân mạng cũng sẽ nhanh chóng chán và không còn quan tâm.
Nhưng ngoài dự đoán, Vương Lỗi lại tìm đến tận nơi tôi làm việc.
“Lâm Lâm, trước đây chúng ta đã nói rõ 66.000 là sính lễ, bây giờ tiền đã trả cho em rồi, anh hứa sẽ không đòi lại nữa."
"Chúng ta có thể tiếp tục kết hôn chứ?”
Tôi gượng ép nặn ra một nụ cười, sau đó giáng mạnh một cú vào chân anh ta: “Anh trả là số tiền anh nợ tôi, chẳng liên quan gì đến sính lễ cả."
"Loại đàn ông keo kiệt, chỉ biết tính toán như anh, tôi làm sao mà coi trọng được?"
"Hơn nữa, không chỉ tôi, mà người khác cũng chẳng ai coi trọng anh đâu…”
Nói xong, tôi còn hờ hững phủi giày, ra vẻ khinh bỉ.
Bố mẹ Vương Lỗi nghe vậy, liền xông vào công ty tôi quậy phá om sòm.
“Ôi chao, con trai tôi thật là số khổ, bị con đàn bà này lừa cả tình lẫn tiền!”
“Mấy ông mấy bà lãnh đạo các người mau đuổi cổ nó đi cho tôi!”
“Con tiện nhân này chắc chắn bên ngoài có người khác!”
“Giờ con trai tôi thất nghiệp, cưới vợ cũng không xong, cả nhà tôi phải sống sao đây?"
"Hay là chúng tôi chết luôn ở đây cho xong!”
Vừa la hét, họ vừa nhào tới bàn làm việc của tôi, định đâm đầu ăn vạ.
Các đồng nghiệp hoảng hốt, có người rút điện thoại ra định gọi cảnh sát nhưng tôi giơ tay chặn lại.
Bởi vì báo cảnh sát chỉ đuổi được họ tạm thời chứ sớm muộn họ cũng sẽ quay lại quấy rối.
Muốn chấm dứt triệt để cái gia đình này, tôi phải giải quyết trong một lần.
Vì thế, tôi giả vờ hoảng sợ, cố tình xuống giọng: “Chú, dì, hai người làm gì thế này, mau đứng dậy đi, như vậy không hay đâu."
"Chúng ta ngồi lại nói chuyện, chỉ cần hai người không đến công ty gây chuyện nữa, tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của hai người.”
Bố mẹ Vương Lỗi nhìn nhau, tưởng rằng tôi đã sợ hãi, lập tức đắc ý hẳn lên: “Ồ, bây giờ biết sợ rồi chứ gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-nh-l-tr-gi-s-u-m-i-s-u-ngh-n-t&chuong=6]
Sao trước đó không biết điều như vậy?"
"Nhà chúng tôi vốn là người nói lý, giờ cô và con trai tôi đã hết duyên, cũng phải có một khoản bồi thường."
"Nó vì cô mà thất nghiệp, cô định giải quyết thế nào đây?”
Tôi giả vờ do dự, liếc nhìn ví tiền trong tay, không trả lời ngay.
Tôi cố tình kéo dài một lúc, rồi mới khẽ nói: “Tôi chỉ còn 100.000, không đủ tiền bồi thường cho hai người… hy vọng hai người có thể cho tôi thêm vài ngày.”
12
Nhà họ Vương vốn dĩ cũng không định đòi nhiều như vậy, nhưng khi nghe tôi còn 100.000, mắt họ lập tức sáng rực: “100.000! Chúng tôi chỉ cần đúng 100.000, coi như phí bồi thường tuổi xuân cho con trai tôi!”
“Nếu cô không đưa tiền, đừng trách chúng tôi ngày nào cũng đến đây gây chuyện.”
“Chúng tôi còn sẽ đến khu nhà cô, đến chỗ làm của bố mẹ cô!”
“Dù sao giờ chúng tôi cũng không sợ đối đầu với cô đâu.”
Mẹ Vương Lỗi còn cố ý làm bộ dọa dẫm, muốn ép tôi lập tức rút tiền.
Tôi làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời: “Được thôi, chú, dì, xin hai người đừng tìm bố mẹ tôi.
Tôi sẽ đưa tiền cho hai người.”
Ngoài mặt tôi tỏ vẻ xót ruột và miễn cưỡng nhưng trong lòng đã tính sẵn: 100.000 đâu phải số nhỏ, đủ để khiến họ phải chịu hậu quả pháp luật.
Để có chứng cứ, tôi còn chủ động yêu cầu họ ký vào một thỏa thuận bồi thường, cam kết sau khi nhận tiền sẽ vĩnh viễn không còn quấy rối tôi.
Bố mẹ Vương Lỗi vì tiền, lập tức ký tên và điểm chỉ.
Chỉ có Vương Lỗi do dự một chút, dù sao cũng đã vài lần bị tôi gài bẫy, nên có chút cảnh giác: “Mẹ, chúng ta nên cân nhắc lại."
"Con có cảm giác Trương Lâm không dễ gì chịu lép như vậy, chúng ta phải cẩn thận.”
Nhưng mẹ Vương Lỗi giờ chỉ nghĩ đến tiền, chẳng buồn nghe: “Thôi đi, tiền sắp vào tay rồi, còn cân nhắc gì nữa!"
"Giờ con thất nghiệp, trong nhà chỉ dựa vào bố con làm lụng vất vả."
"Chẳng lẽ con vẫn còn vương vấn con đàn bà đó sao?”
Nói xong, bà ta nhanh tay ký tên.
Tôi không nói thêm một lời, trực tiếp chuyển 100.000 vào tài khoản của Vương Lỗi.
Nhưng chưa đầy bao lâu sau khi họ rời đi, họ đã nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Gia đình họ vừa mới cáo buộc tôi tội đòi lại sính lễ, bây giờ chính họ lại trở thành bị cáo.
“Cảnh sát, anh chắc không nhầm chứ? Anh nói là… chúng tôi sao?”
Bị triệu tập đến đồn, Vương Lỗi mới nhận ra mình bị gài, mặt mày tái mét.
Còn bố mẹ anh ta vẫn cố cãi chày cãi cối: “Cảnh sát, sao có thể tính là tống tiền? Tiền này là nó tự nguyện cho chúng tôi mà!"
"Anh xem, trong thỏa thuận còn ghi rõ ràng!”
Nhưng chính thỏa thuận đó lại ghi rõ nhận tiền xong họ sẽ không còn quấy rầy tôi nữa, vậy đó chẳng phải đe dọa trắng trợn hay sao?
Cảnh sát xem xong, xác định tội danh tống tiền, lập tức yêu cầu nhà họ Vương trả lại toàn bộ số tiền cho tôi.
Vương Lỗi vì là kẻ chủ mưu, bị kết án 5 năm tù, bố mẹ anh ta với vai trò đồng phạm, mỗi người bị phạt 3 năm.
Thoát khỏi sự quấy rối của gia đình này, tôi và bố mẹ bàn bạc chuyển sang thành phố khác sinh sống, đề phòng bọn họ sau khi mãn hạn lại đến gây rối.
Sau đó, tôi đem toàn bộ trải nghiệm này viết thành tiểu thuyết và đăng tải lên nhiều nền tảng lớn, lập tức thu hút không ít sự chú ý.
Tôi chỉ muốn thông qua câu chuyện của chính mình để nhắc nhở mọi người: khi chọn bạn đời, nhất định phải mở to mắt mà nhìn cho rõ.
Mỗi cô gái đều xứng đáng được trân trọng, xứng đáng nhận được tình yêu và sự tôn trọng mà mình đáng có.
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận