Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÍNH LỄ TRỊ GIÁ SÁU MƯƠI SÁU NGHÌN TỆ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-21 15:50:31
3
Tôi quay đầu nhìn Vương Lỗi, gượng gạo nở một nụ cười: “Chẳng phải trước đây chúng ta đã bàn chuyện sính lễ rồi sao?”
“Hôm đính hôn, cả nhà anh đều có mặt, chẳng ai phản đối cả.”
“Chẳng lẽ bố mẹ anh hiểu lầm em điều gì?”
Ánh mắt Vương Lỗi láo liên, anh ta hờ hững vỗ nhẹ vai tôi: “Hôm đó chỉ để lấy may, trêu em vui một chút thôi.”
“Tình cảm của chúng ta tốt như vậy, bày vẽ mấy thủ tục hình thức đó làm gì.”
“Nhà anh cũng gom góp từng đồng từng cắc mới có số tiền đó. Sau khi kết hôn, anh đối xử tốt với em, chẳng phải là đủ rồi sao?”
Anh ta nói nhẹ bẫng, không hề thấy áy náy.
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy, trong lòng chợt trống rỗng.
Chỉ mới tuần trước, anh ta còn đứng trước mặt bố mẹ tôi nói năng hùng hồn.
Thề rằng sẽ luôn đặt tôi trong tim, không để ai bắt nạt tôi.
Chúng tôi quen nhau ba năm, anh ta không phải người xuất sắc nhất trong số những người theo đuổi tôi.
Nhưng anh ta luôn là người dịu dàng, kiên nhẫn nhất.
Anh ta từng cõng tôi đến phòng khám khi tôi bị thương chân.
Ngày nào cũng dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng cho tôi.
Dù mưa gió thế nào, luôn kiên trì đưa đón tôi đi làm, bận rộn mệt mỏi đến đâu cũng không vắng mặt.
Dù nửa đêm khuya khoắt, chỉ cần tôi muốn ăn gì, anh ta lập tức đi mua.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần anh ta tốt với tôi, vậy chính là tình yêu thật sự.
Cho đến hôm nay, tôi mới nhận ra mình đã nhìn nhầm.
Muốn kết hôn, muốn có tương lai, không thể chỉ nhìn vào cái gọi là “tốt với mình”.
Sự tốt của đàn ông có thể thay đổi trong chớp mắt, và là thứ rẻ mạt nhất.
Thực tế, anh ta chưa từng mua cho tôi món quà đắt tiền nào.
Ngược lại, vì thấy nhà anh ta túng thiếu, tôi đã biếu tặng họ không ít thứ tốt.
Tôi luôn nghĩ, điều kiện gia đình chúng tôi quá chênh lệch, anh ta xuất thân nghèo khó, tôi không nên đòi hỏi quá nhiều.
Đến cả sính lễ, tôi cũng chỉ lấy một con số tượng trưng cho đẹp.
Nhưng trong mắt ba mẹ anh ta, 66.000 tệ lại bị xem như tôi đòi hỏi quá đáng.
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của họ và Vương Lỗi đứng bên cạnh im lặng không nói một lời.
Tôi bật cười chua chát.
“Vậy anh cũng đồng ý để bố mẹ anh báo cảnh sát sao?”
“Còn cố ý đợi em mua xe xong mới nói, phải chăng sợ em không mua nữa?”
Vương Lỗi vừa nghe, lập tức giận dữ quát lớn: “Chuyện này thì liên quan gì đến xe?!”
“Trương Lâm, em có phải quá coi trọng tiền bạc không? Nhà em đâu thiếu số tiền đó.”
“Chẳng lẽ thiếu 66.000 tệ là em không chịu cưới nữa à?”
Đến lúc này, tôi hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.
Giờ xe đã có, đám cưới gần như cũng định xong.
Trong đầu anh ta chắc nghĩ mọi thứ đã nằm gọn trong tay.
Nhưng anh ta không biết, tôi khinh nhất những kẻ giở trò sau lưng. Muốn lợi dụng tôi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-nh-l-tr-gi-s-u-m-i-s-u-ngh-n-t&chuong=2]

Cứ thử xem, anh ta có đủ khả năng không đã!
4
“Anh vội gì chứ, em là loại người đó sao?”
“Chỉ là trả lại sính lễ thôi, trả hết cho nhà anh là xong.”
Tôi không chút do dự ký vào biên bản hòa giải.
Tự nguyện hoàn trả toàn bộ 66.000 tệ tiền sính lễ.
Mẹ Vương Lỗi thấy tôi sảng khoái trả lại tiền như vậy, thoáng chốc còn có phần không tin nổi.
Bà ta nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi: “Tôi nói cho cô biết, đừng có giở trò gì, đã đồng ý trả thì nhất định phải trả!”
“Còn cái xe kia là cô tự nói sẽ mang làm của hồi môn, nhà tôi một xu cũng không bỏ ra.”
“Cô cũng đừng mong đòi lại, đồ đã tặng là không thể lấy về được!”
Tay tôi khựng lại giữa chừng khi đang ký, ánh mắt lướt qua bà ta một cái đầy hàm ý: “Thế còn sính lễ, đã tặng đi rồi cũng lấy lại được sao?”
Mẹ Vương Lỗi lập tức nhận ra mình tự vả vào mặt, vội im bặt.
Ký xong thỏa thuận hòa giải, Vương Lỗi vội vã bước tới, cười niềm nở, muốn nắm tay tôi.
Tôi thẳng thừng né tránh, gương mặt không biểu cảm.
Anh ta lúng túng xoa xoa hai tay, cố gắng dỗ dành: “Cưng à, yên tâm đi, anh nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng của em.”
“Đợi sau khi kết hôn, bố em giúp chúng ta trả tiền cọc nhà, cộng thêm lương của em.”
“Tương lai sao mà không sống sung túc chứ? Lấy anh, em tuyệt đối sẽ không thiệt đâu!”
Tôi im lặng nghe hết, chỉ lạnh nhạt cầm lấy túi xách.
Mẹ Vương Lỗi hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đánh giá tôi: “Còn chưa cưới mà đã dám giở thái độ với tôi, thật chẳng có giáo dưỡng!”
Nói xong, bà ta kéo Vương Lỗi đi xem chiếc xe tôi mới mua.
Đứng ngoài đồn cảnh sát, bà ta vừa nhìn thấy chiếc xe liền hào hứng sờ ngó, vỗ mạnh.
Thậm chí còn rút điện thoại ra quay video, mặt đầy tự mãn: “Nhìn xem xe mới con trai tôi mua, đều là của nhà chúng tôi đấy!”
“Mọi người mau nhìn đi, xe này đắt không? Con trai tôi giỏi thật đấy, ha ha!”
Khóe miệng tôi giật nhẹ, chỉ muốn lập tức rút giấy đăng ký xe ra tát thẳng vào mặt bà ta.
Nhưng tôi nhịn, lúc này chưa phải lúc vạch trần cả nhà họ.
Muốn người ta rơi càng đau, phải để họ bay lên cao trước đã.
Quay xong video, bà ta lập tức đăng lên Douyin và gửi vào nhóm gia đình.
Những nếp nhăn trên mặt đều giãn ra vì cười, tâm trạng rõ ràng đang cực kỳ tốt.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện với tôi cũng bớt gay gắt, nhưng vẫn không quên dạy đời: “Tiểu Lâm à, con ngoan thế này, sau này gả qua phải biết hầu hạ con trai dì cho tốt.”
“Đẻ cho dì vài đứa cháu trai, nhà ta mới yên ổn được.”
“Người trẻ đừng chỉ nghĩ đến hưởng thụ, hầu hạ đàn ông mới là bổn phận của phụ nữ.”
“Thôi nào, mau chuyển 66.000 đây, dì giữ hộ cho.”
Tôi lùi một bước, giữ khoảng cách với bà ta: “Dì yên tâm, tiền chắc chắn sẽ trả, nhưng không phải bây giờ.”
“Dù sao chúng ta cũng đã đính hôn, việc trả lại sính lễ cũng cần một buổi lễ đàng hoàng, phải mời họ hàng hai bên đến chứng kiến.”
“Nếu không làm như vậy, người ta lại nghĩ tôi chiếm lợi, thế chẳng phải khó coi sao?”
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt mẹ Vương Lỗi lập tức sầm xuống.

Bình Luận

0 Thảo luận