Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÍNH LỄ TRỊ GIÁ SÁU MƯƠI SÁU NGHÌN TỆ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-21 15:51:09
9
Càng ngày, dư luận trên mạng càng gay gắt, Vương Lỗi bắt đầu sốt ruột.
Anh ta tìm cách gửi tin nhắn đe dọa tôi, yêu cầu tôi phải đăng bài làm rõ, nếu không anh ta sẽ không tha cho tôi.
Tôi khẽ cười khinh bỉ, tiện tay chặn luôn số của anh ta, không buồn quan tâm nữa.
Tôi vốn nghĩ anh ta sẽ không dám giở trò gì lớn, nhưng không ngờ hôm sau, anh ta lại tự mình đăng một bài “làm sáng tỏ”, tiêu đề đúng kiểu giật gân:
“Bóc phốt! Trương Lâm – kẻ đào mỏ tâm cơ, yêu ba năm không tiêu một xu.”
Tôi thật sự không hiểu, nhà anh ta có vàng hay kim cương gì mà tôi phải đào?
Vì tò mò, tôi nhấn vào xem thử, không ngờ anh ta công khai toàn bộ các khoản chi trong suốt thời gian ba năm yêu nhau.
Bảng chi tiết đến từng xu, từ một chai nước suối đến cái áo phông anh ta tự mua cho mình, chẳng thiếu một mục nào.
Ba năm yêu nhau, ăn uống, đi lại, chi phí sinh hoạt... tất cả đều ghi chép lại rành mạch.
Tổng cộng hơn 25.000, trung bình mỗi ngày chưa đến 20 tệ.
Nếu chỉ như vậy mà cũng gọi là “đào mỏ”, tôi thật chẳng biết nên khóc hay cười nữa.
Nhưng Vương Lỗi lại không thấy mình nực cười, trong bài đăng còn làm bộ tội nghiệp, cố gắng cầu xin sự đồng cảm của cư dân mạng:
“Chào mọi người, tôi là Vương Lỗi, hôm nay muốn nói hết nỗi lòng."
"Mọi người nói tôi keo kiệt, nói tôi tính toán, nhưng thực ra các người đều bị cô ta lừa cả rồi!"
"Ba năm yêu nhau, cô ta không bỏ ra một đồng, mọi chi tiêu đều do tôi gánh."
"Có người đàn ông nào như tôi, chưa cưới mà đã tiêu hơn chục ngàn cho bạn gái?"
"Tôi đối xử với cô ta hết lòng, tất cả đều vì tương lai, vậy mà cô ta lại vì sính lễ mà so đo."
"Thậm chí còn không ngần ngại bôi nhọ gia đình tôi, biến chúng tôi thành trò cười cho thiên hạ."
"Mọi người đừng bị Trương Lâm lừa nữa, cô ta chính là một kẻ đào mỏ tâm cơ!"
"Đây là bảng chi tiêu, tôi – Vương Lỗi, đường đường chính chính, vàng thật không sợ lửa!”"
Anh ta tưởng rằng những lời này sẽ giúp mình gột sạch tiếng xấu, khiến cư dân mạng thương hại, cùng nhau lên án tôi – cái đồ “đào mỏ” trong miệng anh ta.
Thế nhưng, khi cư dân mạng nhìn thấy bảng chi tiêu ấy, họ lại càng thương tôi hơn.
“Cái đào mỏ này khổ quá, uống nước suối, đi xe buýt, đúng là đào mỏ kiểu mới.”
“Yêu ba năm mà còn tiếc tiền gọi taxi cho bạn gái, keo kiệt đến mức này chắc vô địch rồi.”
“Chân thành hỏi, mỗi ngày tiêu 20 tệ mà vẫn sống nổi à? Bái phục thật.”
“Mục đắt nhất là áo phông anh ta tự mua mà cũng tính vào chi phí cho bạn gái?!”
Vương Lỗi không trả lời những bình luận khác, nhưng lại rất nghiêm túc đáp lại một câu: “Cô ta nói tôi mặc đẹp, tôi mới mua để mặc cho cô ta xem, thế nào lại không tính là tiêu tiền vì cô ta?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều câm nín, cảm thấy đọc cái bài này chỉ tổ rước bực vào người.
Tất nhiên, cũng có vài người đàn ông bênh vực Vương Lỗi: “Anh này đúng là có hơi keo kiệt nhưng chuyện gì cũng có hai mặt."
"Nếu cô gái đã quyết định hủy hôn, liệu có nên trả lại số tiền anh ta đã tiêu trong ba năm không?”
Tôi nhịn không nổi mà bật cười, một bàn tay thì đúng là không vỗ thành tiếng…
Nhưng nếu là cái tát của tôi giáng thẳng lên mặt anh ta thì không biết tiếng có vang không nhỉ?
Chẳng lâu sau, bình luận yêu cầu tôi trả tiền lại được chính Vương Lỗi nhấn “thích” và ghim lên đầu bài.
Một số kẻ rảnh rỗi còn hùa theo cá cược, xem tôi có trả hay không.
Tôi âm thầm tính toán trong đầu, khoản tiền này...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-nh-l-tr-gi-s-u-m-i-s-u-ngh-n-t&chuong=5]

tôi đương nhiên sẽ trả.
Nhưng trước khi trả, tôi còn một món nợ khác cần phải tính sòng phẳng với anh ta!
10
Vương Lỗi có lẽ chưa từng nghĩ rằng, thói quen ghi sổ đâu chỉ có mình anh ta, tôi cũng có sổ sách của riêng mình.
Ngay trong ngày hôm đó, tôi đăng một bài đáp trả: “Bóc trần! Vương Lỗi – kẻ ăn bám sống nhờ bạn gái suốt ba năm, đúng chuẩn ‘vua ăn bám’!”
Trong bài, tôi cũng liệt kê chi tiết những khoản tôi đã chi cho Vương Lỗi:
“Xin chào mọi người, tôi là Trương Lâm. Ban đầu tôi vốn định chia tay trong hòa bình, coi như số tiền này là học phí mua bài học."
"Nhưng có người cứ muốn tính toán chi ly, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau tính cho rõ ràng."
"Dưới đây là những khoản tôi đã chi riêng trong ba năm qua. Lưu ý, đây chưa tính đến các khoản chi tiêu chung."
"Còn những món lặt vặt mà ai kia ghi trong sổ, tôi tuyệt đối không quỵt."
"Nếu đã muốn tính sòng phẳng, vậy mời cư dân mạng làm chứng, anh hãy trả lại số tiền anh còn nợ tôi trước đi!”
Sau đó, tôi đính kèm toàn bộ chứng từ chuyển khoản và hóa đơn mua sắm suốt ba năm:
Sinh nhật của Vương Lỗi, tôi chuyển cho anh ta 5.200.
Sinh nhật của mẹ Vương Lỗi, tôi mua túi xách hết 15.000.
Tiệc cưới họ hàng nhà anh ta, tôi mừng phong bì 2.000.
Chưa kể quần áo, giày dép, đồng hồ tôi mua cho Vương Lỗi,... mỗi món đều từ vài trăm trở lên.
Còn những món quà và tiền mừng mà đám họ hàng không biết xấu hổ của nhà anh ta bắt tôi chi, tất cả đều có bằng chứng thanh toán rõ ràng.
Tổng cộng gần 100.000, so với những khoản lặt vặt mà Vương Lỗi khoe khoang, quả thật chẳng đáng để nhắc đến.
Ngay khi bài viết được đăng, cư dân mạng lập tức kéo đến, đồng loạt đứng về phía tôi:
“Bên này hào phóng hẳn, tính ra ‘vua ăn bám’ còn nợ chị gái này tận 70.000 nhé!”
“Trời ạ, đúng là thấy tội cho chị, bỏ ra từng ấy tiền mà còn bị vu oan thành kẻ đào mỏ.”
“Ha ha, vua ăn bám, mau ra trả tiền đi nào @VươngLỗi!”
“70.000 đó! Đến 66.000 tiền sính lễ còn trả không nổi, giờ 70.000 chắc anh ta tức đến phát điên, buồn cười quá!”
Vương Lỗi nhanh chóng trở thành đối tượng bị cư dân mạng chế nhạo, còn bị dán hẳn cái nhãn ‘vua ăn bám’.
Hàng loạt người tràn vào khu bình luận của anh ta, giục anh ta mau trả tiền.
Có kẻ thậm chí công khai luôn số điện thoại của Vương Lỗi, khiến anh ta một ngày nhận vô số cuộc gọi, cuối cùng buộc phải tắt máy.
Vì ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, công ty nơi anh ta làm việc cũng thẳng tay đuổi việc.
Vốn dĩ, anh ta muốn nhờ bài đăng để vừa vớt vát danh tiếng, vừa nhân cơ hội vòi thêm được chút gì, nhưng kết quả lại mất cả chì lẫn chài.
Sự việc càng lúc càng leo thang, cuối cùng, giữa đêm, Vương Lỗi không nhịn nổi nữa, gửi cho tôi một loạt tin nhắn:
“Trương Lâm, em làm vậy là sao? Những thứ đó đều là em tự nguyện tặng anh, em còn ghi sổ sao?"
"Chuyện trước đây anh không truy cứu nữa, vậy mà em còn đối xử với anh như thế này."
"Giờ anh ngay cả việc cũng mất, mặt mũi cũng chẳng còn, em vừa lòng chưa?"
"Anh đăng bài đó vốn không định bắt em trả tiền, anh đâu phải người nhỏ nhen như vậy."
"Thôi, coi như bỏ qua đi, tiền không cần trả, từ nay mỗi người một ngả.”
Nhìn những tin nhắn đó, tôi chẳng buồn trả lời.
Tôi chỉ chụp màn hình lại, đăng lên bài viết của mình, kèm theo lời nhắn:
“Bỏ qua? Đâu có dễ như thế!"
"Anh phải trả hết! Nếu ai kia còn chây ì không chịu trả, tôi sẽ báo cảnh sát đấy nhé~”

Bình Luận

0 Thảo luận