Ngày đính hôn, tôi bị gia đình bạn trai đưa thẳng vào đồn cảnh sát, nói tôi nhận sính lễ trên trời.
“Bây giờ còn ai cưới xin mà đòi sính lễ nữa? Trước đây sao tôi không nhìn ra cô tham tiền như vậy chứ?”
“Cảnh sát, cô ta tống tiền đấy! Sáu vạn tệ chẳng phải muốn lấy mạng mẹ tôi sao?!”
Tôi lạnh lùng nhìn cả nhà anh ta, không nói một lời liền đồng ý trả tiền.
Cũng may, nhờ thế mà tôi sớm nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ trước khi kết hôn.
Không ngờ mẹ bạn trai tưởng tôi dễ bắt nạt, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới vài lần: “Biết điều thế này có phải tốt hơn không, sau khi cưới thì ngoan ngoãn hầu hạ con trai tôi.”
“Năm sau phải sinh cho tôi hai thằng cháu trai, đến lúc đó nhà tôi mới chính thức công nhận cô là con dâu.”
Nghe xong, tôi chỉ bật cười thành tiếng.
“Ai nói tôi còn định kết hôn?”
Đêm hôm đó, tôi tổ chức một buổi lễ hủy hôn rầm rộ.
Cả nhà bạn trai cũng nhờ thế mà nổi đình nổi đám trên mạng.
1
Khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, tôi và bạn trai đang ở cửa hàng 4S xem xe.
Xét tình hình nhà anh ta, chúng tôi đã bàn bạc từ trước:
Kết hôn không cần nhà anh ta phải bỏ ra nhiều tiền, chỉ cần đưa 66.000 tệ tiền sính lễ lấy lệ là được.
Tôi sẽ hồi môn một chiếc xe 200.000 tệ.
Tôi vốn đã chuẩn bị ký hợp đồng mua xe thì lại nhận được một cuộc điện thoại.
Trong điện thoại, cảnh sát nói gia đình bạn trai kiện tôi, yêu cầu tôi lập tức đến đồn cảnh sát.
“Cô bị tình nghi tống tiền, chiếm đoạt tài sản của người khác, xin phối hợp điều tra.”
“Tôi… các anh nhầm người rồi chứ?”
Đang nghi ngờ mình gặp phải kiểu lừa đảo mạng mới.
Đầu dây bên kia lại chính xác đọc ra tên tôi và số chứng minh nhân dân, thậm chí cả tên bạn trai.
Cảnh sát còn nói rõ, tôi bị tình nghi tống tiền bạn trai 66.000 tệ.
Nghe đến đây, tim tôi chợt thắt lại, quay đầu nhìn về phía bạn trai Vương Lỗi của mình: “Cảnh sát nói nhà anh kiện em?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-nh-l-tr-gi-s-u-m-i-s-u-ngh-n-t&chuong=1]
Em tống tiền 66.000 tệ?”
“Sao lại thế? 66.000 tệ đó chẳng phải sính lễ sao?”
Vương Lỗi rõ ràng lộ vẻ căng thẳng, giật ngay điện thoại khỏi tay tôi: “Chắc là điện thoại lừa đảo, để anh nói chuyện với họ.”
“Em ký hợp đồng đi, chúng ta đã nói hôm nay phải lấy xe mà.”
Anh ta vừa đẩy hợp đồng về phía tôi, vừa siết chặt điện thoại, bước nhanh ra ngoài.
Tôi cầm bút lên rồi lại đặt xuống, lặng lẽ đi theo sau bạn trai.
Vừa đến gần, tôi nghe rõ Vương Lỗi đang quát vào điện thoại: “Mẹ, hôm nay con đang dẫn cô ta đi lấy xe, mẹ gấp cái gì mà gấp!”
“Hồi môn chưa đến tay, lỡ cô ta nghi ngờ thì sao?”
“Con sẽ lo xong, yên tâm đi.”
Phần sau, tôi đứng xa nên không nghe rõ.
Nhưng hiển nhiên, chuyện vừa xảy ra tuyệt đối không đơn giản.
2
Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi vẫn ký hợp đồng mua xe.
Theo thỏa thuận từ trước, tôi trả toàn bộ tiền, mua luôn gói bảo hiểm loại B.
Chỉ khác một điều.
Tôi gạch tên Vương Lỗi khỏi hợp đồng.
Như vậy, chiếc xe do tôi bỏ tiền mua vẫn thuộc về tôi.
Nếu Vương Lỗi không giở trò, lễ đính hôn vẫn diễn ra như bình thường.
Nhưng nếu cả nhà anh ta hợp sức tính toán tôi, tôi cũng không để mình chịu thiệt.
Vương Lỗi quay lại, thấy tôi đã lấy xe, lập tức ôm chầm lấy tôi đầy phấn khích: “Bảo bối, cuối cùng anh cũng có chiếc xe của riêng mình rồi!”
Tôi thản nhiên né sang một bên, thuận tay rút luôn hợp đồng khỏi tay anh ta.
“Lễ bàn giao xe sắp bắt đầu rồi, đi xem xe của anh đi.”
Nhân lúc Vương Lỗi háo hức chạy đi kiểm tra xe, tôi lặng lẽ giấu hợp đồng.
Rồi thuận miệng hỏi: “Vừa nãy là điện thoại gì vậy?"
"Lừa đảo à? Sao anh đi lâu thế?”
Tôi cố tình tỏ ra lo lắng.
Sắc mặt Vương Lỗi thoáng cứng lại, trong mắt ánh lên vẻ căng thẳng, bàn tay lúng túng xoắn lại.
“Không có gì lớn, chỉ… bảo em đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Nghe xong, tôi càng thấy kỳ lạ: rốt cuộc cả nhà họ đang giở trò gì?
Thế là, tôi chẳng buồn chờ lễ bàn giao kết thúc.
Vừa lấy chìa khóa xe, tôi lái thẳng tới đồn cảnh sát.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe mẹ Vương Lỗi gào ầm lên: “Giờ là năm 2024 rồi, ai cưới xin còn đòi sính lễ chứ!”
“Cảnh sát, chuyện này chẳng phải là phạm pháp sao!”
“66.000 tệ, chẳng khác nào muốn giết chết nhà tôi!”
“Xin các anh đòi lại công bằng cho tôi, đó là mồ hôi nước mắt của tôi mà!”
Vừa kêu vừa níu áo cảnh sát, lăn lộn ăn vạ.
Cảnh sát khó xử, chỉ biết không ngừng khuyên nhủ, yêu cầu bà ta đừng gây náo loạn trong đồn.
Vừa thấy tôi bước vào, mọi người như vớ được cọc cứu mạng.
“Cô Trương Lâm, tình hình là thế này, chúng tôi nhận được báo án.”
“Nói rằng cô bị nghi ngờ đòi sính lễ quá mức, số tiền là 66.000 tệ.”
“Nếu xác minh đúng, cô sẽ phải phối hợp hoàn trả số tiền đó.”
Mẹ Vương Lỗi lập tức mừng rỡ như nhặt được vàng: “Đúng, đúng, tiền vẫn còn trong tài khoản của cô ta!”
Tôi đứng nguyên tại chỗ, đầu óc trống rỗng, trong chốc lát chưa kịp tiêu hóa tình hình trước mắt.
Bố mẹ chồng tương lai, ngay ngày hôm sau lễ đính hôn đã lôi tôi ra đồn cảnh sát.
Lý do là tôi… tống tiền họ số sính lễ đó?
Hay thật, đúng là một vở kịch khó mà tưởng tượng nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận