Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÀO HOA NGUYÊN KÝ

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:29:35
Ta chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã quay đầu đi.
Hắn ít nói, ta nói mười câu chưa chắc hắn đáp lại một câu.
Nhưng ta cũng không để ý, dù sao thị vệ câm của ta trước đây cũng chẳng bao giờ trả lời ta.
Ta phát hiện mỗi tối đều có thể gặp hắn.
Có lúc ở đình trúc, có lúc bên hồ, hắn luôn xuất hiện bất ngờ ở góc nào đó.
Ta bị hắn dọa hết lần này đến lần khác, riết rồi cũng quen.
Hắn cũng quen với việc ta không mời mà tự tới, quen với việc ta ngồi xổm cạnh hắn kể những chuyện vặt vãnh linh tinh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã một tháng.
Ta nhìn vòng eo mình thêm một vòng thịt mà ngẩn người.
Hình như, ta thực sự đang được nuôi như một con sâu gạo.
Và không biết từ lúc nào, ta đã không còn phản cảm hay sợ hãi vị Đại Đô Đốc đó như trước.
Hắn mua diều cho chúng ta, mua cả sách truyện, hắn cũng không ép chúng ta làm gì cả.
Sự tốt đẹp của hắn, dường như chỉ xuất phát từ một ý niệm.
Những ngày như vậy rất tuyệt, nhưng ta biết, rồi một ngày nào đó, ta cũng sẽ chán.
Ta không như ta tưởng, không quá đắm chìm vào sự an nhàn.
Có lẽ vì từ nhỏ đã không có tự do, nên linh hồn ta lại càng khao khát tự do.
Vào một buổi hoàng hôn hai tháng sau, ta từ kho dụng cụ mang ra một chiếc thang.
Ta đặt thang dựa lên bức tường cao của sơn trang, tay chân phối hợp leo lên.
Sơn trang nằm trên địa thế cao, từ trên tường nhìn ra, ta thấy khung cảnh phồn hoa của Kinh thành.
Người đi lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên rôm rả.
"Đang nhìn gì vậy?"
Phía dưới bất chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Ta theo bản năng quay đầu lại, thân thể mất thăng bằng, cả người lẫn thang đều nghiêng ngả.
"A!"
Ta hét lên, ngã thẳng xuống dưới.
"Đỡ ta với!"
Ngã thế này mà đáp xuống đất, e rằng không chết cũng tàn phế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/o-hoa-nguy-n-k&chuong=8]


Thị vệ ca ca bên dưới bị dọa đến mức lập tức bước lên, dang tay chuẩn xác đỡ lấy ta, vòng tay quanh eo ta, giữ ta thật vững.
Tim ta rơi trở về lồng ngực, ta thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt khiến ta cảm thấy xa lạ.
Là lo lắng, kinh sợ?
Còn có chút tự trách thoáng qua.
Hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống, dường như đang kiềm chế điều gì đó, rồi quay người bước đi.
Ta theo sát phía sau: "Ta vừa ngửi thấy mùi máu, ngươi bị thương đúng không?"
Giọng hắn thấp trầm: "Sáng nay đi làm nhiệm vụ, bị thương một chút."
"Bị thương ở đâu?"
"Sau lưng."
"Để ta xem."
Hắn dừng bước, nhíu mày: "Ngươi nói gì?"
"Để ta xem vết thương của ngươi." Ta nói: "Hôm trước có gửi tới ít thuốc trị thương, trong đó có cả kim sang dược, ta bôi cho ngươi."
Hắn không nói gì, ta tự quyết định: "Ngươi qua viện của ta, không mất nhiều thời gian đâu, sẽ xong ngay thôi."
8
Thị vệ ca ca cởi áo, để lộ tấm lưng rắn rỏi trước mắt ta.
Một vết đao dài bằng bàn tay chém ngang qua, vết máu loang lổ, áo cũng đã bị thấm ướt. Nhìn mà khiến người ta không khỏi rùng mình.
Ta cầm quạt phe phẩy, cẩn thận xử lý vết thương, rồi từ từ rắc kim sang dược lên.
“Ngươi quả thực rất giỏi chịu đựng.”
Hắn mặc lại áo, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó trầm giọng nói: “Đa tạ.”
Nói xong, hắn đẩy cửa bước ra ngoài.
“Dạo này ta sẽ không đến.”
Ta hơi ngẩn người, hỏi: “Ngươi có việc sao?”
Hắn khẽ gật đầu.
“Vậy cũng được.” Ta gật đầu đáp lại.
Đợi hắn rời đi, ta thu dọn toàn bộ dược trong phòng, rồi bước ra ngoài, đến một tiểu viện khác.
“Thúy Trúc tỷ tỷ? Tỷ đã nghỉ chưa?”
“Chưa đâu!” Thúy Trúc mở cửa, nhoẻn miệng cười: “Có chuyện gì mà nửa đêm lại tìm ta thế?”
Thúy Trúc không giống với bọn ta, tỷ ấy vốn tự mình tìm đến Tiêu Ngạn, muốn làm phu nhân của Đại Đô Đốc, nhưng cuối cùng lại không được như ý nguyện.
Nghe nói ta từng ở Túy Hương Lâu, tỷ ấy kéo ta tâm sự đủ chuyện, còn kể rằng tỷ có một người tỷ muội thân thiết ở đó, tên là Liễu Phượng Nhi, hỏi ta có quen biết không.
Cũng nhờ mối liên hệ này, ta với tỷ ấy quan hệ khá tốt.
Thúy Trúc đối với quản sự trong sơn trang rất khéo léo, nên thường hay nghe ngóng được những chuyện mà bọn ta không biết.
Tỷ ấy mời ta vào trong phòng, còn rót cho ta một chén trà.
“Cứ nói đi, nửa đêm nửa hôm tìm ta, chắc hẳn là chuyện không nhỏ.”
Ta suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Tỷ bảo hôm nay Đại Đô Đốc bị ám sát ngoài cung sao?”
“Đúng vậy, chuyện này là quản sự vô tình lỡ lời, ta mới biết được.”
“Ngài ấy có bị thương không?”
“Nghe nói là bị thương.” Thúy Trúc hạ giọng, ghé sát lại gần: “Nghe đâu bị chém một nhát từ phía sau lưng.”

Bình Luận

0 Thảo luận