Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÀO HOA NGUYÊN KÝ

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:31:30
Ngày thứ mười ta sống trong căn nhà này, tin tức về Đại Đô Đốc Tiêu Ngạn truyền đến.
Không chỉ ta, gần như ai ai cũng biết.
Đại Đô Đốc Tiêu Ngạn đã chết.
Nghe nói hắn bị truy sát, trọng thương rồi rơi xuống sông, xác bị cá ăn mất, chết không toàn thây.
"Chết đáng lắm!"
"Đúng thế! Kẻ gây họa giết người như hắn, cuối cùng cũng bị trời trừng phạt!"
Bên cạnh cáo thị, người dân xì xào bàn tán.
Trong mắt họ, Đại Đô Đốc - kẻ được mệnh danh là "Diêm La sống" - chỉ mang đến sự sợ hãi và căm ghét.
Giờ đây hắn chết, họ ai nấy đều vui mừng.
Ta nhìn những dòng chữ trên cáo thị, bên tai vang lên tiếng ù ù.
Lời của người khác ta chẳng thể nghe rõ nữa.
Chết rồi? Sao lại chết rồi?
Ta ngẩng đầu nhìn hai chữ "rơi sông" trên cáo thị, thì thầm: "Là con sông nào?"
Ta mua một tấm bản đồ chi tiết, cẩn thận đối chiếu từng tấc một, cuối cùng cũng tìm ra dòng sông mà họ nói đến.
Và hạ lưu của dòng sông đó, chính là hồ Phong Minh - nơi ta từng gặp nạn.
17
Ta đeo túi hành lý rời khỏi vùng sông nước ấy.
Bỏ mặc Hứa Đường ngăn cản, ta quyết tâm chạy đến bên hồ Phong Minh, tìm một thôn trại gần đó để ở lại.
Hứa Đường nói rằng Tiêu Ngạn khi rơi xuống nước đã bị thương rất nặng, dòng nước khi ấy lại chảy xiết, nếu hắn thực sự rơi xuống, gần như không thể sống sót.
Ai bảo là không thể?
Năm xưa khi ta rơi xuống nước, mọi người cũng nói rằng ta chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ta không chết, vẫn bình an quay về.
Trong lòng ta, luôn cảm thấy Tiêu Ngạn không chết, hắn nhất định sẽ có một ngày trở lại.
Rồi giống như trước đây, hắn sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt ta, không một dấu hiệu báo trước.
Nơi ta ở là một ngôi làng nhỏ tên Phong Minh Trại, tựa núi bên sông, phong cảnh rất đẹp.
Ta bỏ chút bạc, thuê một căn nhà tre nhỏ ở đây, kèm theo đó là một mảnh vườn trồng rau.
Cuộc sống tại đây rất thoải mái.
Xuân đi thu đến, vậy mà đã một năm trôi qua.
Thỉnh thoảng Hứa Đường lại đến thăm ta. Hắn ta từng được Tiêu Ngạn cứu sống từ trong đống xác chết, nên rất trung thành với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/o-hoa-nguy-n-k&chuong=14]


Vì vậy, những lời dặn dò của Tiêu Ngạn, hắn ta không dám lơ là.
Ta hỏi thăm hắn ta về tình hình Kinh thành.
Hắn ta nói kể từ khi tin Tiêu Ngạn qua đời truyền về, những kẻ thù mà Tiêu Ngạn gây dựng bao năm đã như ruồi nhặng ngửi thấy mùi xác thối, ùn ùn kéo đến.
Phủ Đô Đốc không còn vinh quang như trước, vị Đô Đốc mới được Hoàng thượng bổ nhiệm không đủ uy tín để khiến mọi người tâm phục, hành sự thì do dự, khó có thể gánh vác trọng trách.
Hắn ta cũng nhắc đến Túy Hương Lâu.
Khi ta được đưa đến Nguyên Lâm Sơn Trang, Túy Hương Lâu đã mang bản khế ước bán thân của ta giao lại nguyên vẹn.
Nhờ có sự che chở của phủ Đô Đốc, mấy năm trước Túy Hương Lâu rất phồn thịnh.
Nhưng đến năm nay, họ bắt đầu suy tàn.
Phúc trước đây của họ là nhờ ta, giờ họa cũng từ ta mà ra.
Thế sự vô thường, quả thật khó lường.
Còn về Liễu Phượng Nhi, nghe nói nàng ấy được bán với giá cao, cụ thể vào thanh lâu nào ta cũng không hỏi thêm.
Yên Lan thì được đưa đến Giang Nam, giờ đang kinh doanh một tiệm thêu nhỏ, làm ăn khá khấm khá.
Ta nghĩ sau này rảnh rỗi, có thể đến Giang Nam thăm nàng ấy một chuyến.
Thúy Trúc tỷ tỷ hiện ở Tây Nam, nghe nói đã mở một cửa hàng sách, thỉnh thoảng còn tự mình viết truyện, rất được người ta yêu thích.
Ta nhờ Hứa Đường lén mua giúp hai quyển.
Chui vào chăn lén đọc vài trang, mặt ta đỏ bừng.
Thúy Trúc quả là một người thú vị.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta tính lại thời gian, đã ba năm kể từ ngày Tiêu Ngạn mất tích.
Trong thôn có một bà lão thương ta.
"Con gái, đừng đợi nữa. Nếu người đàn ông đó thật lòng thương con, làm sao lại để con phải chờ lâu đến thế?"
"Trong thôn ta có không ít trai trẻ tốt, để bà giới thiệu cho con vài người nhé?"
Ta mỉm cười từ chối, trong lòng lại nghĩ: Chỉ mới có bao lâu đâu?
Năm xưa ta rơi xuống nước, Tiêu Ngạn cũng đợi ta suốt bảy năm cơ mà.
Hơn nữa… nếu Tiêu Ngạn thật sự giống như ta trước đây, bước vào được Đào Hoa Nguyên, chắc cũng chỉ mới ba ngày trôi qua.
Ba ngày thì làm được gì chứ?
Với cơ thể đầy thương tích đó, ba ngày chắc chắn không thể hồi phục được.
Không sao, ta có thể chờ thêm, dù sao năm nay ta tính đi tính lại cũng mới mười tám tuổi thôi.
Vẫn chờ được.

Bình Luận

0 Thảo luận