11
Tống Nga Như có rất nhiều lời để nói.
Mỗi ngày, nàng luôn líu ríu bên tai ta, kể từ những chuyện cơm áo gạo tiền cho đến hoa cỏ cây cối trong sân.
Ý nghĩ của nàng thường thay đổi nhanh chóng, đôi khi ta không thể theo kịp.
Nhưng không sao cả, Tống Nga Như không cần ta đáp lại, nàng chỉ cần một người biết lắng nghe.
Ta đã ở bên cạnh Tống Nga Như từ năm nàng mười hai tuổi cho đến khi nàng tròn mười lăm.
Tận mắt chứng kiến nàng từ một tiểu cô nương dần trưởng thành thành thiếu nữ dịu dàng yêu kiều.
Một buổi chiều tà, Tống Nga Như vốn luôn giữ lễ, lại bất ngờ yêu cầu ta đưa nàng ra khỏi Thuần Vương phủ.
Nàng dẫn ta đến một khu rừng nhỏ, rồi men theo lối sâu trong rừng, tìm thấy một ngôi mộ đơn độc.
“Đây là nương của ta.”
Nàng vừa nhổ sạch cỏ dại, vừa kể chuyện: “Nhiều năm qua ta chưa từng đến thăm bà, không biết bà có trách ta không.”
“Nếu bà trách thì cũng không sao, ta cũng trách bà.”
Dọn dẹp xong cỏ dại, nàng ngồi bệt xuống đất, rồi bắt đầu khóc nức nở.
Ta nhất thời không biết phải làm gì.
Thì ra, vị quận chúa Vĩnh Ninh vốn luôn tỏ ra vô tâm vô phế cũng có những lúc cảm thấy ấm ức khi đối diện với mẫu thân của mình.
Nàng khóc rất lâu, cho đến khi trời hoàn toàn tối đen.
Ta đưa tay kéo nàng đứng dậy.
Nếu không trở về, cổng Thuần Vương phủ sẽ đóng lại.
Sau khi bị ta kéo lên, Tống Nga Như thuận thế dựa vào lưng ta, nhỏ giọng ra lệnh: “Ta không đi nổi nữa, ngươi cõng ta xuống núi.”
Một giọng điệu làm nũng mà ta chưa từng nghe qua.
Ta cõng nàng, bước vững chãi xuống núi.
Nàng rất nhẹ, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cổ ta, khiến ta cảm thấy khó thở.
“Ta không muốn về Thuần Vương phủ ghê tởm đó nữa.” Giọng nói của nàng vang lên bên tai ta. Rồi như bất chợt nghĩ ra điều gì, nàng ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Ác Ba, ngươi đưa ta về nhà ngươi đi? Ta chưa từng đến nhà ngươi bao giờ.”
Ta gần như phản xạ muốn từ chối.
Nhà ta nghèo nàn, rách nát, ta không muốn nàng nhìn thấy.
“Đưa ta đi mà!” Nàng vẫn kiên quyết bên tai ta: “Ta muốn xem nơi ngươi sinh sống.”
Ta không thể từ chối nàng.
Thế là, ta lén đưa nàng về nhà.
Mẫu thân của ta lần đầu nhìn thấy ta đưa một nữ tử về, dù ta đã dặn đi dặn lại rằng nàng có thân phận cao quý, không được tùy tiện đối xử, nhưng bà vẫn thường lén lút ngắm nhìn Tống Nga Như.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/o-hoa-nguy-n-k&chuong=10]
“Ngạn nhi, đây có phải cô nương con thích không?”
Tâm tư chôn giấu bao lâu nay của ta, chỉ trong một câu nói của mẫu thân đã bị phơi bày.
Ta chỉ cảm thấy bối rối không thôi.
Nhưng mẫu thân lại rất vui, bà mang ra những món ngon nhất trong nhà để đãi nàng.
Tống Nga Như cũng rất vui, có lẽ vì cuối cùng đã có người đáp lại những lời nàng ríu rít kể.
Hai người họ trò chuyện cười đùa, còn ta đứng yên ở sân nhìn họ.
Đến tận hôm nay, hình ảnh đó vẫn khắc sâu trong ký ức của ta.
Sau này, khi mẫu thân bệnh nặng, Tống Nga Như đã lén đào lấy số bạc mà nàng tích góp suốt hơn mười năm, chôn dưới gốc cây đào trong sân.
Đó là khoản bạc nàng chuẩn bị sẵn, để sau này dùng khi trốn khỏi Thuần Vương phủ.
Nàng đưa toàn bộ số bạc ấy cho ta, bảo ta đi tìm đại phu cho mẫu thân.
Ta đã mời vị đại phu tốt nhất, nhưng mẫu thân vẫn không thể qua khỏi mùa đông năm đó.
12
Ngay lần đầu gặp Tống Nga Như, ta đã lập tức nhận ra nàng.
Hình bóng của nàng chưa từng mờ nhạt trong ký ức của ta.
Dẫu không rõ vì cớ gì nàng bặt vô âm tín bao năm trời, mà Quỷ Y lại nói rằng tuổi xương của nàng chỉ mới mười lăm…
Những điều đó đều không quan trọng. Quan trọng là, nàng đã trở về.
Năm đó, khi nàng rơi xuống nước, ta quỳ gối cầu xin Thuần Vương và Vương phi phái thêm người đi tìm kiếm, nhưng chẳng ai bận tâm. Ta còn nghe thấy tiếng cười lạnh của họ:
“Nếu Tống Nga Như chết thật thì càng hay! Chuyến du ngoạn này do Cố Vương mời, giờ Thuần Vương phủ ta mất đi một quận chúa, hắn sao có thể thoát liên can? Ta sẽ đến trước mặt bệ hạ khóc lóc một trận, lần này Cố Vương nhất định phải trả giá!”
“Còn về quận chúa… Thuần Vương phủ chúng ta thiếu gì quận chúa? Đám con riêng lưu lạc bên ngoài, đâu chỉ có mỗi nó…”
Trong mắt họ, cái chết của Tống Nga Như chỉ là một quân bài để lợi dụng.
Còn bản thân nàng, chẳng mảy may quan trọng.
Ta đã ở bên hồ tìm kiếm trọn một tháng trời, nhưng không thu được gì.
Sự suy vong của Thuần Vương phủ vốn là điều tất yếu. Bọn họ quá phô trương, cũng quá ngông cuồng.
Cố Vương giả bộ yếu thế, khiến Thuần Vương đắc ý mà không giữ mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận