Chứ không phải trực tiếp bế Điềm Điềm qua.
"Trương Minh, sao anh lại đưa Điềm Điềm đến đây, con bé sợ người lạ."
"Sợ gì chứ, cho con bé làm quen dần đi, hơn nữa trước đây chúng ta không công khai, bây giờ công khai rồi, cũng không sao mà."
"Đợi lát nữa bảo họ đưa con bé về, ở đây chúng ta cũng không chăm sóc được con bé đâu." Tống Thanh Hòa rất bình tĩnh nhưng giọng điệu lại không có chút cảm xúc nào: "Anh trông con bé một lúc đi, lát nữa em có nhiệm vụ cá nhân."
Trương Minh chơi với Điềm Điềm một lúc: "Con ở đây chơi điện thoại của bố một chút nhé, bố đi xem mẹ thế nào."
Trong quá trình phát sóng, thỉnh thoảng sẽ có những cảnh quay về Điềm Điềm.
[Oa, Điềm Điềm ngoan quá, không khóc không nháo gì cả.]
[Cha mẹ dạy dỗ tốt, từ đây có thể thấy họ là những phụ huynh đạt chuẩn.]
[Nhưng mà tại sao anh Minh lại để một đứa bé nhỏ như vậy chơi điện thoại, không tốt cho mắt đâu.]
[Chỉ một lúc thôi mà, sợ trẻ con khóc nháo thôi.]
Tôi linh cảm có gì đó không ổn, nên đã theo dõi Trương Minh.
Vừa thấy anh ta ra khỏi khu vực phát sóng, liền dùng điện thoại dự phòng để gọi điện.
"Tiểu Mộng, có nhớ anh không, tối nay chương trình có lẽ kết thúc sớm, anh sẽ đi tìm em.”
“Chỉ là thiệt thòi cho em một chút, Tống Thanh Hòa không muốn công khai, anh chỉ có thể tham gia chương trình để ép cô ta thôi nhưng không ngờ lại được hưởng ứng nhiều như vậy, tiền k/i/e/m được đủ nuôi em rồi.”
“Sợ gì, Tống Thanh Hòa lạnh lùng lắm, quay chương trình còn bắt anh phải giả vờ thân thiết với cô ta, em vẫn thú vị hơn nhiều, tối nay chúng ta đi vui vẻ nhé."
Tôi nhịn cảm giác buồn nôn để quay video.
Khi quay trở lại, tôi phát hiện phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-t-i-v-ch-tr-n-h-t-gi-i-gi-i-tr&chuong=9]
Khi Điềm Điềm chơi điện thoại của Trương Minh, cô bé đã vô tình lật ra các tin nhắn tán tỉnh của anh ta, trong đó không thiếu những lời lẽ ghê tởm.
Còn có rất nhiều ảnh chụp màn hình kích d/uc.
[Trời ơi, Trương Minh ngoại tình à?]
[Vừa mới vào hố, đã sụp đổ rồi.]
[Thật đáng thương cho chị Tống, hóa ra những ngày qua đều là giả dối, thật đáng ghét.]
[Lâm Tri Nhan nói đúng, từ trưa đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.]
[Ôi trời ơi, sao Điềm Điềm lại tìm ra được những thứ này?]
Làm thế nào mà Điềm Điềm lại tìm ra được những thứ đó?
Tôi quan sát kỹ thì thấy bóng dáng của đạo diễn Diệp đang lướt qua điện thoại.
Hóa ra là cậu ấy đã giúp Điềm Điềm làm điều đó.
Trương Minh quay trở lại, cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
"Sao lại thế này?"
"Giải thích đi." Tống Thanh Hòa ném điện thoại vào người Trương Minh.
Trương Minh hoảng hốt.
"Vợ yêu, em nghe anh giải thích..."
Bốp! Một cái tát vang lên.
"Cút!"
[Oa, quá đã!!!]
[Cuối cùng cũng có người đ/á/n/h gã đàn ông tồi tệ này rồi.]
[Quá sảng khoái, tôi đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi.]
[Hahaha may mắn là không hâm mộ Trương Minh, hóa ra anh ta là một kẻ lừa đảo.]
Trương Minh thấy bình luận trên mạng liền tức giận, anh ta rút phích cắm của thiết bị.
"Ối giời ơi, tay nhanh quá, may mà có máy dự phòng."
Đạo diễn Diệp nhanh chóng mang máy dự phòng đến và kết nối lại buổi livestream.
"Tống Thanh Hòa, tại sao tôi làm vậy cô không biết à? Sau khi kết hôn, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn không công khai, tại sao vậy?"
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận