Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐỪNG ĐỂ TÔI VẠCH TRẦN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-03-18 16:28:24
14

Sau hai mùa, chương trình trở nên cực kỳ nổi tiếng.

Người quản lý: “Em làm rất tốt, lần này đạo diễn không gọi điện thoại phàn nàn gì nữa.”

Họ dám à?

Quay trở lại thế giới ngầm, đứa bé đáng yêu bò lên người tôi: “Chị ơi, khi nào em mới được đi chơi nữa, bên ngoài vui quá!”

Quả nhiên là một con quỷ nhỏ.

“Lâm Tri Nhan, lần này em làm rất tốt, tiếp tục cố gắng.” Ông chủ Huyền Bách bế đứa bé ra khỏi người tôi và bắt đầu nựng nịu.

Ai là người không muốn ở lại đây chứ?

“Tiếp tục? Cường độ như vậy chưa đủ sao?!”

“Mới có thế thôi mà, nhớ là khi nào chương trình được c/a/t ghép xong thì gửi cho anh xem.” Huyền Bách nằm dài trên ghế chủ tịch.

Tôi hiểu rồi: “Ông chủ, kinh phí không đủ rồi, cấp thêm chút đi.”

“Em k/i/e/m được nhiều tiền như vậy rồi còn hỏi xin anh à?”

“Vậy anh chỉ có thể xem bản c/a/t giảm thôi.”

Mùa thứ ba của chương trình "Tắm một chút?" đã chính thức lên sóng.

Tôi định sẽ "bỏ qua" một mùa này.

Dù sao tôi cũng chỉ là một nhân viên làm thuê, mạng sống của người làm công cũng quan trọng mà, tôi không thể cứ đi tìm chuyện gây rắc rối mãi được.

[Nhìn ra rồi, mọi người muốn lười biếng đây mà.]

[Lâm Tri Nhan trông không được khỏe, mọi người hãy quan tâm cô ấy một chút nhé.]

Tôi cũng muốn tìm một cách nhanh chóng để tiết lộ những bí mật, chỉ cần phơi bày những vụ bê bối, không cần tham gia ghi hình chương trình nữa, ưu tiên tốc độ.

Nhưng hiện tại tôi chưa tìm thấy ai để phanh phui.

Theo chủ đề của chương trình "Tắm một chút", chúng tôi quyết định tạm thời đi quay tại bể bơi.

Thế nhưng, cả tôi và Trình Tử Ngôn đều là những người không biết bơi.

"Các chị nhẹ tay thôi nhé~"

Hứa Thanh Thanh và Tống Thanh Hòa mỗi người đá Trình Tử Ngôn đang đeo phao bơi một cái.

Tôi run rẩy quay sang nhìn Tống Trì: "Anh... nhẹ tay chút... khi đá."

Tống Trì vẫn lịch lãm như thường lệ, ánh mắt dịu dàng: "Yên tâm, anh sẽ không đá em đâu."

Anh ta đỡ tôi xuống nước: "Nước lạnh không? Cũng chịu được chứ?"

"Cũng được."

Mặc dù có Tống Trì dạy, nhưng tôi vẫn không thể bơi được.

"Không sao, em có thể đợi đến khi kết thúc chương trình rồi đến tìm anh, anh sẽ dạy lại cho em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-t-i-v-ch-tr-n-h-t-gi-i-gi-i-tr&chuong=11]

Ở khu Đông thành có một bể bơi riêng của anh, đến lúc đó anh sẽ đưa hết người ra, em có thể thoải mái hơn."

Tôi liên tục gật đầu, thế giới của người giàu có quả thật là điều tôi không thể hiểu nổi.

15

Tôi gửi đoạn video đã chỉnh sửa cho Huyền Bách: "Phiên bản chưa c/a/t, anh xem đi."

Huyền Bách nhíu mày: "Mấy người chỉ bơi có ba ngày thôi à? Cái chương trình "Tắm một chút" này là gì vậy, anh hỏi em đấy, em có đang làm việc nghiêm túc không?"

"Có mà." Dưới áp lực của Huyền Bách, tôi cúi đầu: "Em đã chăm chỉ học bơi trong ba ngày, nhưng vẫn không học được, anh phải tin rằng nhân viên của anh rất ngốc."

"Cũng không phải vậy." Huyền Bách gãi đầu: “Em đã làm việc rất vất vả rồi, em ngồi xuống đi."

Tôi chưa kịp ngồi xuống ghế thì Huyền Bách đã nhảy dựng lên: "Tống Trì đang làm gì vậy?"

"Sao thế, sao thế? Không phải anh ta đang dạy em bơi à?"

"Sao anh ta lại đến gần em như vậy? Anh ta có vấn đề rồi!" Huyền Bách chỉ tay lên bàn, giọng điệu nghiêm túc, "Là trực giác của đàn ông đấy. Hơn nữa, quanh mắt anh ta thâm quầng, khí huyết kém, nhìn là biết... khụ khụ...”

“Thôi được rồi, em đưa tay đây, anh sẽ bắt mạch cho em, xem sao."

Trời ạ.

Tôi chống tay lên bàn làm việc của Huyền Bách: "Không ngờ anh lại biết nhiều thứ như vậy."

"Đương nhiên rồi, em nhìn kỹ đây, nếu mạch tượng... khụ khụ..."

Tai Huyền Bách hơi đỏ.

"Nói tiếp đi."

Huyền Bách lùi ra sau, khó chịu cởi cúc áo: "Em... em đứng lên đi, không được như vậy, có... hơi nóng, em đi bật điều hòa đi."

Thật kỳ lạ, tim tôi đập thình thịch.

16

Tôi nhớ đến lời mời của Tống Trì, và đã liên lạc với anh ta vào lúc bốn hoặc năm giờ chiều.

Tống Trì vui vẻ đồng ý.

Bể bơi riêng tư quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi đã có thể bơi được vài vòng.

Tôi đứng ở vùng nước nông quan sát Tống Trì, tư thế chuẩn x/a/c, động tác dứt khoát.

Cơ bắp toàn thân săn chắc, không hề có một chút mỡ thừa.

Tôi xem đến mức quên cả bản thân, không cẩn t/h/ậ/n bị trượt chân và ngã xuống nước, chân còn bị chuột rút.

Vừa mới biết bơi nên tôi hoảng loạn vùng vẫy trong nước.

Sau khi uống vài ngụm nước, tôi cảm thấy có ai đó ôm lấy eo mình: "Đừng sợ, hôm nay chúng ta chơi lâu rồi, lên bờ thôi."

Tôi lau nước mắt: "Được rồi."

"Em có thể đi được không?"

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận