"Có lẽ... à..."
Tống Trì bế tôi lên: "Hình như em không đi được, để anh bế em lên."
So với hình tượng lạnh lùng trên truyền hình, Tống Trì ở ngoài đời lại rất ấm áp.
"Tri Nhan, phòng trên lầu của anh còn trống, em lên đó nghỉ ngơi một lát nhé."
Ồ, điều này quá... nằm trong dự đoán rồi.
"Được thôi."
17
Cánh cửa phòng mở ra, bên trong tối đen.
Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên sau lưng, Tống Trì bật đèn lên.
Ánh đèn ấm áp bao trùm căn phòng.
"Không gian này khá đẹp đấy."
"Đặc biệt chuẩn bị cho em đấy." Tống Trì ép tôi vào góc tường.
Anh ta dùng một tay chống lên tường.
Tôi giả vờ lo lắng: "Tống Trì, anh đang làm gì vậy?"
Tống Trì cười khẽ: "Tri Nhan, em không hiểu ý anh sao?"
Anh ta cúi đầu định hôn tôi.
Tôi đẩy anh ta ra.
"Anh đối xử với tất cả các nữ diễn viên khác cũng như vậy à?"
"Tất nhiên là không rồi, chỉ có em thôi."
"Vậy anh đã nói những lời này với những người phụ nữ khác đến nhà anh chưa?"
Tống Trì cười sảng khoái, giọng trầm ấm: "Tri Nhan, anh phát hiện ra em thật thú vị."
Anh ta từ từ tiến lại gần tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng tay lại siết c/h/ặ/t.
"Anh buông tôi ra." Tôi cố gắng vùng vẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-t-i-v-ch-tr-n-h-t-gi-i-gi-i-tr&chuong=12]
"Một khi em đã đồng ý vào phòng này, thì em phải biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo."
Tôi buông xuôi: "Tôi là một cô gái ngây thơ, làm sao tôi biết được anh muốn làm gì."
"Anh tin em rất thông minh."
"Tống Trì, anh đang phạm pháp đấy."
"Anh có sợ đâu."
...
Nói nhiều quá rồi, tôi đẩy Tống Trì ra.
Anh ta sững sờ: "Em không sao chứ?"
Tôi cũng ngạc nhiên: "Anh đã cho tôi uống thuốc mê à? Có lẽ anh cho ít quá."
Tống Trì thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài lịch lãm, anh ta nắm lấy cổ tay tôi và ném tôi lên giường: "Nói nhiều quá rồi đấy."
Vừa lúc anh ta lao tới, tầm nhìn của anh ta trở nên mờ đi, rồi anh ta ngã xuống một bên.
Tôi mở mắt của Tống Trì ra và mở khóa điện thoại của anh ta, phát hiện ra anh ta đã đi mua d/a/m.
Thật không hề bất ngờ.
Trước khi đi, tôi đã tiện tay phá hủy camera.
18
Lần gặp lại Tống Trì là trên chương trình truyền hình, anh ta vẫn diễn xuất rất tốt.
Nhưng bầu không khí kỳ lạ giữa chúng tôi vẫn bị mọi người phát hiện.
"Hai người làm sao vậy?" Hứa Thanh Thanh thì thầm vào tai tôi.
"Tôi là một cô gái ngây thơ, không muốn nói chuyện với những người thông minh."
Tống Trì co giật mặt, có lẽ đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu tại sao một cô gái ngây thơ như tôi lại có thể thoát khỏi anh ta.
[Cười c/h/e/c đi được, ai mà tin cô ấy là một cô gái ngây thơ chứ.]
[Kỳ lạ quá, thật kỳ lạ.]
"Anh Tống, trông anh không được khỏe, có phải tối qua anh ngủ không ngon không?"
Tống Trì không ngờ tôi lại chủ động nhắc đến anh ta: "Có lẽ vậy."
"Thật không may, đàn ông phải chú ý đến sức khỏe. Anh Tống, để em xem mạch cho anh nhé."
"Chị Lâm, chị biết xem mạch à? Em nhớ chị có học ngành y đâu."
"Y học cổ truyền là di sản của tổ tiên chúng ta, ai nói là phải học đại học mới được học? Mỗi người chúng ta đều nên hiểu biết một chút về nó, sẽ rất hữu ích."
[Cái này gọi là nâng tầm rồi đấy.]
[Cuối cùng cũng có người nhắc đến y học cổ truyền trên sóng truyền hình rồi, người làm ngành y rất vui mừng.]
[Tôi nhớ là Lâm Tri Nhan học ở một trường đại học tư thục không nổi tiếng lắm mà, giờ lại muốn xây dựng hình tượng mới à?]
Cái gì chứ, trường tôi học là trường đại học Thanh Hoa của U Minh đấy!
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận