Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐỪNG ĐỂ TÔI VẠCH TRẦN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-03-18 16:22:57
Môi trường trong công viên giải trí rất phức tạp, nếu không có định vị thì rất khó tìm thấy.

Khi chơi trò chơi này, điều cấm kỵ nhất là tìm một nơi ẩn náu và không di chuyển.

Vì vậy, tôi chạy khắp nơi nhưng tôi không biết ai đã đi theo tôi.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát thì đối phương lên tiếng.

"Vợ?"

Hai mắt tôi tối sầm lại và bị trẹo chân.

Chết tiệt, cứ gọi vợ này vợ nọ nhưng cũng không giữ nổi thân dưới.

Bây giờ tôi mới cảm thấy Trương Minh thật giả tạo.

[Cười c/h/e/c mất, Trương Minh gọi vợ khắp nơi, anh ấy thật biết cách tìm người.]

[Hahaha làm Lâm Tri Nhan giật mình, biểu cảm của cô ấy thật đáng yêu.]

Trương Minh đi rồi, không lâu sau anh ta đã gọi được vợ mình ra.

Tôi chuẩn bị chạy thì phát hiện trên điện thoại chỉ còn một dấu chấm màu hồng.

Không phải chỉ còn mình tôi chứ?

Không đúng, Trình Tử Ngôn và Tống Trì vẫn ở đây, chắc chắn là Hứa Thanh Thanh đã kích hoạt chế độ tàng hình.

Hơn nữa, cô ta đã dùng năm lần tàng hình liên tiếp, còn tôi chỉ còn lại một lần nữa thôi.

"Chết rồi, đáng sợ quá, hai người tìm một mình tôi." Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.

[Đột nhiên tôi có chút cảm được Lâm Tri Nhan, đáng yêu quá đi mất.]

[Khẩu hiệu fan của Lâm Tri Nhan: Ca hát tệ, diễn xuất kém, gây rối giỏi nhất, bắt đâu trúng đó, tôi siêu yêu!]

Tôi cúi xuống tìm cách đối phó, rồi tôi phát hiện ra rằng mặc dù có hai người tìm tôi nhưng một người trong số họ cứ quay quanh một khu vực nhỏ, điều đó có nghĩa là Hứa Thanh Thanh chắc chắn ở gần đó.

Quả nhiên, không lâu sau, tôi nghe thấy một tiếng "surprise" lớn phát ra từ phía xa!


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-t-i-v-ch-tr-n-h-t-gi-i-gi-i-tr&chuong=7]


[Làm tôi hết hồn, Trình Tử Ngôn nổi bật quá.]

[Trình Bảo đã biết Thanh Thanh trốn ở đó từ lâu rồi, chỉ là cố ý không bắt, thích đùa vậy thôi.]

[Chơi nhiều vào, tôi thích xem.]

“Không ngờ một kẻ gà mờ như tôi lại trụ được đến cuối cùng.”

"Bắt được em rồi nhé, Lâm Tri Nhan."

Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng tôi, tôi rùng mình.

"Ha ha, nhanh thật đấy." Tôi quay đầu lại.

"Không nhanh đâu, anh là người chậm nhất." Tống Trì giơ đồng hồ bấm giờ lên cho tôi xem.

[Hi hi, chỗ nào chậm, nói rõ ra đi.]

[Tống Trì: Xin cậu rút lại câu nói đó. (hai tay trước n/g/u/c)]

[Huhuhu Lâm Tri Nhan may mắn quá, tối nay Tống Trì về nhớ dỗ dành tôi nhé.]

"Em sao vậy? Bị trẹo chân à?" Tống Trì cúi xuống nhìn chân tôi.

"Không sao, vấn đề nhỏ không đáng ngại."

Tống Trì lại đưa cánh tay ra trước mặt tôi: "Em tựa vào anh đi."

[Quý ông!]

[Chẳng trách được anh độc thân lâu như thế, ngay cả nắm tay con gái cũng không dám, Tống à, đây là chương trình hẹn hò mà.]

Tôi được Tống Trì dìu về căn cứ, nghỉ ngơi một lát thì chân tôi đỡ hơn nhiều.

12

Vào buổi trưa, mọi người phải cùng nhau nấu ăn.

"Chị Tống, chị giỏi quá đi, biết làm nhiều món thế này." Hứa Thanh Thanh nói rồi đưa một miếng dưa chuột vào miệng Tống Thanh Hòa.

Quay đầu lại, liền nhìn thấy Trương Minh.

"Vợ, em đừng động đậy, để anh buộc tóc cho em."

"Thanh Thanh, mau đến chỗ tôi, cậu đang ảnh hưởng đến vợ chồng người ta rồi."

Hứa Thanh Thanh đ/ấ/m vào tay Trình Tử Ngôn: "Gọi chị!"

[Nhỏ hơn mà không gọi chị, anh có ý đồ gì đấy, Trình Tử Ngôn.]

[Ánh mắt của Lâm Tri Nhan là gì vậy, ghen tị với vợ chồng nhà người ta à?]

[Đừng, tất cả những người độc thân ở đây, ai mà không ghen tị.]

Trong lòng tôi rất bất mãn, tôi ghen tị chỗ nào chứ.

Tống Thanh Hòa bận rộn xào nấu, còn Trương Minh đứng bên cạnh nhìn đầy tình cảm, thỉnh thoảng lại đưa muối, đưa đường.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận