Cô ta trang điểm đậm, mặc áo hai dây khoét sâu và quần tất lưới.
Tôi nhớ, kiếp trước, khi tôi đưa Tôn Nhã đến quán bar uống rượu cùng bạn bè, cô ta từng tỏ ra cao ngạo, nhìn những cô gái bán rượu với ánh mắt khinh thường.
Giờ đây, Tôn Nhã đẩy chiếc xe đầy những chai rượu đủ loại, mỉm cười chào mời từng bàn khách.
Khóe môi cô ta nở nụ cười, nhưng khi những gã đàn ông bẩn thỉu cố tình chạm vào người mình, cô ta chỉ cười trừ, không né tránh.
Cuối cùng, cô ta đẩy xe đến bàn chúng tôi.
Nhìn thấy tôi, bước chân Tôn Nhã khựng lại một chút, rồi lập tức đi thẳng đến bàn khác.
Tôi gọi cô ta lại: “Đến đây, giới thiệu từng loại rượu cho tôi nếm thử. Biết đâu tôi sẽ mua cả trăm triệu tiền rượu.”
Thẩm Tích nhìn tôi, khoanh tay tựa vào ghế sofa, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch hay.
Tôn Nhã không còn cách nào khác, cúi đầu, quỳ một gối trước bàn, bắt đầu giới thiệu từng chai rượu như đang đọc thuộc lòng. Cô ta cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi. Sau khi giới thiệu xong, tôi lấy ra một tờ 1.000 tệ, quăng lên bàn.
“Tiền tip, vất vả rồi. Chúng tôi cần gì sẽ tìm cô đặt thêm.”
Tôn Nhã nhìn chằm chằm tờ tiền, gương mặt lộ rõ sự nhục nhã và khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn!”
Rồi cầm tiền nhét vào túi.
Sau khi Tôn Nhã rời đi, Thẩm Tích nhìn tôi, ánh mắt đầy ý cười: “Không thể nào, trùng hợp vậy sao? Xem mắt lại gặp bạn gái cũ.”
Quả nhiên, ánh mắt cô ấy rất sắc bén. Tôi cười, thẳng thắn thừa nhận.
Ngoại trừ chuyện trọng sinh, tôi kể sơ lược mọi chuyện cho Thẩm Tích nghe.
Tôi tưởng rằng sau khi kể xong, chúng tôi sẽ bắt tay nhau tạm biệt, ai về nhà nấy, giải thích với gia đình rằng cả hai không hợp.
Nhưng cô ấy lại nhìn tôi, ánh mắt sâu xa: “Ở độ tuổi này của chúng ta, ai mà chẳng có vài chuyện trong quá khứ. Em hiểu cảm giác của anh.”
Hình như cô ấy cũng có một câu chuyện không muốn nhắc tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-c-ki-p-sau&chuong=9]
Tôi nhìn Thẩm Tích, một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn.
Có lẽ giữa tôi và cô ấy sẽ không có tia lửa tình yêu nào, nhưng chắc chắn chúng tôi có thể trở thành đối tác trong hôn nhân.
Phải, đến độ tuổi này rồi, tình yêu không còn là thứ quan trọng nhất.
Tôi và Thẩm Tích, có lẽ có thể thử tìm hiểu nhau.
11
Một tuần sau, khi tôi đang làm thêm giờ ở công ty, quản lý khu dân cư gọi điện cho tôi.
Ông ấy nói rằng có nhiều hộ gia đình trong khu phàn nàn, bảo rằng nhà tôi có người khóc lóc om sòm.
Dạo này, tôi hầu như cắm rễ ở công ty, mỗi ngày về nhà sau chín giờ tối. Về đến nhà, tôi chỉ tắm qua loa, uống vài ly rượu rồi nghỉ ngơi. Làm sao tôi có thể gây ồn ào cho hàng xóm được?
Tôi mở camera giám sát ở cửa nhà mình.
Trong màn hình, Tôn Nhã đang dựa vào cửa nhà tôi, gào khóc thảm thiết.
Tôi day trán, trong lòng trào lên sự phiền muộn và giận dữ.
Là cô ta đòi chia tay, là cô ta muốn cắt đứt hoàn toàn. Vậy tại sao bây giờ lại ba ngày hai lượt xuất hiện trước mặt tôi?
Tôi căn dặn trợ lý vài việc, rồi rời công ty về nhà.
Thấy tôi, Tôn Nhã “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Cảnh Thần, xin anh, cứu ba em với. Ông ấy sắp chết rồi. Em cầu xin anh…”
Tôi lùi lại hai bước, tránh bàn tay cô ta đang cố níu lấy tôi.
“Cô lại đang bày trò gì nữa đây?”
Tôn Nhã bật khóc nức nở: “Bố em… bố em thua cờ bạc rất nhiều tiền, bị người ta giữ lại, bắt em mang tiền đến chuộc. Họ… họ còn gửi một ngón tay út của ông ấy đến. Mẹ em sợ quá mà ngất xỉu, giờ đang nằm viện. Em không còn cách nào khác, chỉ biết cầu xin anh…”
“Là em sai. Mấy hôm trước em không nên nói chia tay với anh. Chỉ cần anh cứu bố em, em sẽ lập tức đồng ý kết hôn với anh.”
Cô ta nói như thể tôi tha thiết chuyện kết hôn với cô ta lắm vậy.
Tôi đứng trên cao nhìn xuống, ngắm người phụ nữ với nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
Tôi nhắc nhở: “Thế cô không tìm Đỗ Minh Húc mượn thử à? Biết đâu anh ta gom góp giúp cô được một ít.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận